Thứ Sáu, 6 tháng 6, 2014

Này hoàng hậu đầu gấu lại đây và ở bên ta Zoz- Chap 11 -zoZ

      Chiếc thuyền của một nam tử đi qua dòng song Hải Nam. Thấy ta đang vùng vẫy dưới song liền tiến lại. Ta cố hết sức bình sinh đưa tay lên ra hiệu kêu cứu :
-         Cứu ta…ọc ọc …với…ọc ọc ọc – ta chìm xuống dòng song. Nước tràn vào mắt ta cay xè. Ta tuyệt vọng, chắc họ không nghe thấy tiếng ta… Bỗng ta cảm thấy mình được nâng lên trên mặt nước bằng 1 bàn tay rắn chắc. Ta cảm thấy một luồng hơi ấm phả vào mặt. Giật mình ta mở mắt. một khuôn mặt nam tử đang kề sát mặt ta. Não ta chưa kịp phân tích khuôn mặt hắn xem có nên xin chữ kí hay không thì tay ta đã theo phản xạ giáng một cú vào mặt hắn. Khi đã kịp định thần lại ta đã thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn bị sưng lên một vết đỏ ửng. Nhìn khuôn mặt hắn, ta cảm xót thương cho cái bản mặt thanh tú ấy.
-         Sao cô lại đánh ta – Hắn cau mày tức giận – Cô có biết là ta đãn cứu mạng cô không hả?
-         Anh…anh cứu ta sao? – Ta ngạc nhiên. Ra là ta trách lầm hắn à? Tội lỗi, tội lỗi - Cơ mà anh vừa định làm gì ta?
- Không có gì. - mặt hắn lạnh băng. Đây là Nghi Long thứ hai sao? Chẹp chẹp. Trông hắn quyến rũ một cách rất riêng. Làn da rám nắng, đôi môi cong, khuôn mặt góc cạnh, thân hình cường tráng. Nhưng kể ra thì đâu bằng Nghi Long của ta <xác định chủ quyền rồi à>. – Cô là ai?
- Ta sao? Ta là con gái của Trần tể tướng. – Ta giới thiệu.
- Vậy sao? – Hắn cười khẩy – Ra là tân Hoàng hậu .
Tân Hoàng hậu gì chứ? Hờ…
-         Còn anh?
-         Ta là người mà cô sẽ gặp trong buổi lễ thành hôn.
-         Dù gì cũng cảm ơn ngươi. – Ta cất tiếng rồi quay lưng bước đi – Tạm biệt. Có gì hãy đến tìm ta

Hắn không nói, chỉ khẽ cười. Ra là Hoàng đế Long Quốc thích cô gái này. Khuôn mặt được đó…Thân hình!? Ba vòng không chuẩn. Ngực nhỏ, eo thon, mông nhỏ nốt. Chẹp…không ngờ đây là hình tượng của Nghi Long. Chẹp. Quá kém <Nữ chính: mặc kệ ta>. Dù gì thì lễ thành hôn cảu hai người cũng sẽ có trò vui.
Ta tìm cách quay về Trần phủ. Qua bao nhiêu lần hỏi thăm, cuối cùng ta cũng đã trở lại vương phủ thân yêu. Thấy ta về, cha mẹ ta vui mừng khôn xiết <ôm hôn thắm thiết>. Ca ca Vương Hải cứ cốc đầu ta suốt vì tội ngốc. Ưm. Thật vui quá. Ta đi gặp Vân Nhi. Thấy ta, muội vui mừng đến chảy cả nước mắt. Còn tên chết bầm, hắn đang ngự tại Đông cung nghe thấy ta về liền phi một mạch tới. Ta chạy lại ôm cổ hắn, hắn đỏ mặt đẩy ta ra. Ưm, ngại quá. T_T. Những ngày sau đó, ta bị hắn chăm cho thành lợn quay. Một ngày ăn 5 bữa, mỗi bữa ăn cả đống đồ ăn. Ta nhận ra một điều. . Không ăn hết hắn dọạ tru di tam tộc. Với ai chứ với hắn thì làm thật chẳng chơi. Cái thằng à quên cái lão này láo quá. Hắn không là hoàng đế thì ta đã cho hắn đo đất lâu rồi. Có lần, ta đang ngủ, hắn vào chẳng nói chẳng rằng kề mặt sát mặt ta, tất nhiên, mặt hắn trở lên biến dạng <muahhh>. Đôi lúc, hắn mua quà cho ta. Ưm. Mắt thẩm mĩ của hắn không tê, đồ hắn mua không phải là đẹp mà là rất đẹp. Lần thì là một chiếc trâm ngọc khắc hình phượng; lần thì là một chiếc khăn tay thêu chữ YL lồng nhau <ta hỏi ý nghĩa nhưng hắn không nói>, màu hồng nhạt; lần thì là một bộ y phục màu xanh lam, màu ta yêu thích; lần thì là một đôi hài cùng màu áo và còn vân vân mây mây những quà tặng khác.

Ta nhận ra một điều, thời gian ta quay về hiện đại chỉ một ngày trong khi ta ở đấy cả tuần. Hai tuần trôi qua. Lễ thành hôn>.
-         Tiểu thư, tiểu thư người đừng ngọ nguậy nữa ạ - Chi Nhi phát bực khi ta ngọ nguậy như con sâu khi đang trang điểm
-         Em xin chị đấy Chi Nhi – ta năn nỉ - đừng chat cả tấn phấn này vào mặt em chứ
-         Hoàng thượng có lệnh. Không thể trái lời – Ta cảm thấy Chi Nhi rất chi là TNNT <thanh niên nghiêm túc>
Ta nhăn nhó: “Tên chết bầm đáng ghét”. Vật lộn trong phấn son 2 tiếng đồng hồ, Chi Nhi đưa ta một cái gương. Oe oe, khuôn mặt bấy bì của ta đầu rồi? Trong gương là một nữ nhi với khuôn mặt sắc xảo, tóc giả hình kim tự tháp cao lù lù, môi đỏ chót, mắt đen sì sì. Công nhận là tài make up cảu Chi Nhi cao thật đấy. Ta còn không nhận ra ta nữa là
Chi Nhi dẫn ta đi thay y phục. Cái gì thế này? Rắc rối quá. Ưm, tuy là vậy nhưng không thể phủ nhận là bộ y phục này rất đẹp. Màu đỏ tươi, đuôi dài cả mét, hình đôi phượng hoàng. Ta mặc vào…Chi Nhi nhìn thấy thì thốt lên:
-         Tiểu thư đẹp quá – Biểu cảm của tỷ ấy là: đôi mắt bi ve cái miệng tròn xoe.
-         Ưm. Ta mà lại – Ta kiêu – Hì hì
Trong lúc Chi Nhi giúp ta sửa sang quần áo thì cái giọng éo éo của thái giám vang lên:
-         Hoàng thượng giá đáo.
-         Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế - cả Trần phủ quì xuống hô to.
-         Các khanh bình thân
-         …
Tiếng trống, tiếng chiêng rộn ràng. Cả làng đi dự. Đa số các cô nương nhìn ta bằng ánh mắt hình viên đạn. Ai nha, sợ quá!!!
-         Tân lang đến đón tân nương
Chi Nhi trùm đầu ta bằng một cái khăn. Oimeoi. Tối om. Hix. Lại còn dặn là tuyệt đối không mở ra, không thì sẽ xui xẻo. Tỷ ấy dắt ta đi lên kiệu về cung. Trên đường đi, ta nghe tiếng người dân chúc phúc mà lòng vui sướng. Khi xuống kiệu, luống cuống thế nào mà ta vấp vào váy và ngã. Ta nhắm chặt mắt chờ hôn đất mẹ thì có vòng tay siết qua eo ta, quay vài vòng. Đầu óc ta on gong. Ưm. Sao không đau? Ta mở mắt ra. Ai nha. Có nhìn thấy gì đâu, chỉ thấy xung quanh vang lên tiếng “Ohhhhhhhhhhh….”. Ta bực mình vén khăn ra. Đập vào mắt ta là tên Nghi Long đáng ghét. Gì đây? Hắn đang ôm eo ta, người kề người, gần như ngã xuống đất. Ta đẩy hắn ra, phủ khăn xuống che đi khuôn mặt đỏ như cà chua. Hắn không nói gì, nắm tay ta bước đi. Ta giật giật tay ra, hắn nói nhỏ: “Yên nào.” Hắn dẫn ta đi lên bục cưới, khẽ nhắc nhở ta khi bước lên cao. Tiếng thái giám vang lên:
-         Nhất bái thiên địa – Ta và hắn định quay ra cửa bái một bái thì có một người xông vào.
-         Nghi Long, ta đành mượn hoàng hậu yêu quí của ngươi thôi.
Không hiểu chuyện gì xảy ra, ta đã bị anh ta bế xốc lên, lao ra cửa. Chiếc khăn che mặt theo gió bay đi. Ta ngước lên, anh chàng hôm nọ. Anh ta nói:
-         Có giỏi thì đếm Phi Long Đảo, một mình. – Anh ta nhấn mạnh từ một mình rồi dung khinh công bay đi. Khóe miệng khẽ nhếch lên.
Đám thị vệ đuổi theo, Nghi Long quát: “Dừng lại. Để cho anh ta đi”
Hắn lạ gì Tử Nguyên, anh ta nói thì đừng nên trái lời. Nhất là khi hắn có nàng trong tay. Vội vàng thắng yên cương cho con ngựa Xích thố. Hắn phóng như bay theo hướng Phi Long Đảo, một mình.
P/s: Mình là cú đêm. ^^. Cho mình nx nha


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét