P/s: Vì thấy mấy chap gần đây của Cải Dzách nhảm quá nên thôi ta bonus cho mọi người bức này. (:D) - Kuroneko
Ta tận dụng khoảng thời gian trong 2 tuần để chơi, khám phá thế giới cổ đại. Ta nhận ra một điều, ở đây có rất nhiều trai đẹp. Ví dụ như Vương Hải – ca ca của ta. Hôm qua ta cùng huynh ấy ra ngoài. Vừa bước ra khỏi phủ đã thấy đường đông nghẹt các cô nương khăn áo lụa là thướt tha. Bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía chúng ta <99,9% là ánh mắt hình trái tim + ghen tị>.
- Ước gì mình là Trần tiểu thư.
- Thiếu gia Vương hải thật là đẹp trai quá đi
- Oa…
- …
Người hâm mộ cuồng nhiệt thế này thì sao chẳng xúc động. Ấy thế mà ca ca ta – Vương Hải lạnh băng bỏ đi như chuyện này là chuyện cơm bữa. Ta lắc đầu ngán ngẩm. Còn trường hợp 2 là tên chết bầm Nghi Long. Hắn mượn cớ sắp tổ chức hôn lễ để đến nhà ta thường xuyên. Lúc hắn đến bao nhiêu cô gái dựng lều trước phủ để “ngắm” nơi hắn vừa qua. Chẹp. Nếu hắn không là Hoàng đế Long Quốc có rất nhiều thị vệ thì hắn đã bị đè bẹp. Khi biết tin hắn sắp thành hôn với ta, bao cô nương đến nhà ta xin làm nô tỳ à quên, làm con nuôi. T_T. Ta thấy hắn đến là chạy tót sang nhà Vân Nhi chơi, kệ hắn. Vân Nhi thấy ta đến cứ tíu tít nên cũng chẳng nghĩ tới tên điên đang ở phủ bực dọc. Haha. Nhưng đôi lúc, hắn dẫn ta đi chơi. Hắn dẫn ta đến một dòng song có tên Hải Nam. Ta hứng lên hát cho hắn nghe:
- You’re my destiny geudaen
You’re my destiny geudaen
You’re my everything…
…
- You’re the one my love geudaen
You’re the one my love geudaen
You’re my delight of all…
Đây là bài hát ta yêu thích nhất. Ta hỏi hắn:
- Hay không?
Hắn nghe ta hát mà chẳng hiểu gì, cộc lốc một câu:
- Không hay, không có ý nghĩa gì cả.
- Hừ. Ta sẽ không bao giờ hát cho ngươi nữa. – Ta bặm môi, dỗi.
Ta bỏ về nhà. Tuy rằng những người trong gia đình này rất yêu quí ta nhưng cũng không đủ để giảm bớt nỗi nhớ nhà. Ta tìm cách quay về. Cả ngày ủ dột suy nghĩ, không màng tới tên điên nào đó. Hắn thấy ta “tự kỉ” thì tưởng ta không thích kết hôn với hắn (thì đúng thế mà) nên không đến nhà ta nữa. Và rồi…đám “fan cuồng” của hắn đến làm quen với ta. Tất nhiên, ta muốn có nhiều bạn bè nên ok liền. Bọn họ rủ ta ra sông chơi thuyền. Thuyền ra đến giữa sông, họ đẩy ta xuống. Đã nói chưa? Ta không biết bơi và ặc ặc. Ta vẫy vùng dưới nước, trong lúc này. Người ta muốn gọi tên nhất là: Hoàng Nghi Long.
“Nghi Long ơi, cứu ta với” – Nghi Long đang ngồi xem sổ sách thì nghe văng vẳng đâu đây tiếng Như Ý. Hắn hốt hoảng nhưng rồi nghĩ rằng cô đã không cần hắn, không thích hắn thì hắn đến làm gì. Hắn đâu biết rằng, lúc này người hắn yêu đang từ từ chìm xuống dòng nước sâu…
P/s: Sorry mn vì ta post k đúng lịch. Hôm qua đi học mệt quá. Xin thứ lỗi. Iêu mn nhìu!!!
Hết chap 8 - Cải Dzách
THÔNG BÁO: Đây là truyện do ''tác giả'' Cải Dzách sáng tác, bạn nào muốn sao chép hay đăng lại phải xin phép nhóm mình trước( comment hoặc liên hệ qua facebook). Thân

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét