Thứ Hai, 2 tháng 6, 2014

*Xuyên không* Này hoàng hậu đầu gấu lại đây và ở bên ta Chap 7

       Ặc. Ta bi sặc không khí. Chẳng nhẽ hắn đến đây để đòi cái tấm thẻ. Không được, hắn bồi thường cho ta mà. Ơ, nhưng vừa cha ta nói là hoàng thượng. Oimeoi. Chẳng nhẽ hắn là Nghi Long sao? Thần tượng của ta đây mà. Nhưng chết, sáng ta phạm thượng với hắn, liệu ta có bị xử trảm không? Huhu. Ta chưa muốn chết đâu. Mẹ ơi, cha ơi, Vân Anh, Vân Nhi ơi……….Oa oa.
      Trong lúc ta đấu tranh tư tưởng mãnh liệt thì cha ta và tên hoàng đế chết dẫm *bảo là thần tượng mà* đang bàn về một việc gì đó. Ta chỉ nghe thấy hắn nói gì gì mà lập hậu rồi mặt cha ta bỗng nhiên tươi lên hẳn. Chịu thôi, ta không phải là “cụ giáo” Do Min Joon có thính giác gấp 7 lần con người đâu mà nghe được họ nói. Ta tiến lại gần, lại gần. Núp sau cái tủ để “nghe trộm”. Hắn tinh ý hơn, nhìn thấy ta hắn liền nói to để ta nghe thấy:
-         Nhạc phụ đại nhân, ta dự định ngày kia sẽ tổ chức hôn lễ. Nhạc phụ cùng tiểu thư hãy mau chóng thu dọn
-          Thưa hoàng thượng: Ngày kia…liệu có sớm quá không ạ?
-         Không hề. Ta còn muốn lập hậu nhanh hơn nữa – Hắn cười ranh mãnh
-         Tuân chỉ.
-         Từ giờ trở đi là người một nhà. Nhạc phụ không cần phải khách sáo.
      Ta trợn tròn mắt. Người một nhà? Theo như ta được biết thì Trần tể tướng chỉ có hai người con, trong đó một là nam tử - Vương Hải một là Như Ý ta đây. Chẳng có nhẽ…hắn thấy ta xinh đẹp, thùy mị, nết na quá nên bị sét đánh. Omo, thật là ngại quá đi. *xinh đẹp thì khỏi bàn. Thùy mị? Nết na? Bà cô ơi tỉnh mộng cho con nhờ* Nhưng…gần vua như gần hổ, có ngày ta sẽ bị hắn chém mất. Không được, tuyệt đối không. Trong lúc đầu ta đang thao thao bất tuyệt thì có một “thái giám” chạy vào, bẩm báo:
-         Tâu…tâu hoàng thượng. Hoàng thái hậu đang bất tỉnh không rõ nguyên do.  Xin người hồi cung ngay cho ạ.
          Không chỉ hắn mà cha ta cũng sửng sốt, ông vội vàng vào thay y phục rồi vào cung. Ta mừng thầm: “Thật tội cho Hoàng thái hậu nhưng có lẽ vì việc này, hôn lễ sẽ đình chỉ và có khi không thực hiện. Vậy là tốt quá rồi!!!” Trong lúc cha đang vào cung, ta đi tham quan “nhà ta”. Nói là nhà cho oai chứ ta đã được ở đây hôm nào, cái gì cũng lạ lẫm cả. Ta đi dạo xung quanh nhà, nơi này có một loài hoa màu sắc không mấy sặc sỡ nhưng mùi hương rất hút hồn người. Ta nhìn xung quanh, định ngắt một bông thì có tiếng nói:
-         Hoa thơm chỉ thưởng hương, không ngắt. Muội muội à, muội thật sự không nhớ qui tắc sao?
-         Hur? – Ta quay lại. Một nam tử với cái cười thân thiện đang nhìn ta. Trời ơi, lại trai đẹp nữa rồi. Đây phải chăng là Vương Hải, ca ca của ta? Nếu ta không ở trong thân xác này thì ta sẽ lại bên anh và nói:
-         Ca ca đẹp trai. Anh ở trong nhóm nhạc nào vậy? Cho em xin chữ kí nha. Muahhh
-         Muội muội, mới ốm chút mà đã không nhận ra huynh rồi à? – Vương Hải nhướn mày trêu chọc.
-         Đâu có…Ưm…Ca ca đang làm gì vậy? – Dù sao ta cũng đang ở trong “thân xác” muội muội của anh đẹp dzai mà, quan tâm tý cũng là chuyện thường.
-         Ta đang bắt quả tang muội muội ngắt hoa. Haha – Miệng xinh lại cười khiến ta suýt ộc máu mũi. Nỗi niềm muốn xin chữ kí của ta lại trào dâng:
-         Ca ca. Huynh cho muội xin chữ kí nha!!!
-         Hur? – Vương Hải ngạc nhiên rồi phì cười – Haha. Ta biết chữ của ta rất đẹp nhưng muội không cần đến thế đâu. Nói rồi rút trong ngực áo ra một tờ giấy đề dòng chữ: “Chúc mừng muội muội yêu quí khỏi bệnh. Vương Hải ca ca”. Woa. Chữ huynh ta đẹp quá đi, ta lao lên giật lấy:
-         Cảm ơn huynh!!! Mà huynh ơi, muội ra ngoài chơi được không?
-         Ừm. Không được. – Vương Hải lấy lại ngay vẻ mặt nghiêm nghị - Phụ thân chưa cho phép, đến ta cũng phải ở nhà. Nếu muội rảnh, vào thư phòng đọc sách hoặc đi thêu thùa, vẽ vời đi. Thường ngày ta thấy muội đâu thích ra ngoài.Ta đi tỉ võ với Diệu Bình đây.
Như Ý ơi là Như Ý, sao cô ngốc quá vậy. Mấy thứ kia chán òm mà cô thích được sao. Ưm. Ta cũng tên Như Ý, trách cô ta thành trách ta rồi. Mà ban nãy, đại huynh ta có nói đi tỷ võ? Ozzee! Sở trường của ta đây rồi. Mắt sáng quắc như sao đêm, ta lon ton chạy đến bên đại huynh:
-         Huynh ơi. Muội tỉ võ với huynh được không?
-         Muội là phận nữ nhi. Ai lại đi đấu võ. – Vương Hải phản đối
-         Đi mà. Nha, đi mà huynh – Ta nhăn mũi nũng nịu.
-         Thôi được rồi – Vương Hải ca phải chịu thua trước chiêu trò của ta. – Đi thôi.
-         Vâng. - Ta lon ton khoác tay ca ca đi, huynh ấy nói:
-         Muội xem, có nữ nhi nào như muội không – Ta lại nhăn mũi. Ta nhận mình là nữ nhi lúc nào nhỉ *không là nữ nhi thì là đồng tính luyến ái chắc. chẹp chẹp*

       Tới sàn đấu. Vương Hải khinh dễ ta, chấp ta 5 chiêu. Gì đây? Chấp sao? Ca ca ơi, huynh khinh dễ muội rồi đó. Chỉ trong 2 chiêu đầu. Ta đã khiến đại huynh “văn võ song toàn” của ta ngã gục. Huynh ấy thốt lên:
-         Ý nhi, muội học võ lúc nào vậy?
-         Haha – Ta đắc ý cười. Như Ý kia là một nữ nhi chuẩn mực mà.
       Vương Hải đổi ý. Không chấp ta nữa, cả hai vào trận đấu công bằng. Lần này thì Vương Hải ra chiêu, không chỉ đỡ như lần trước. Huynh ấy nhanh lắm, không hổ danh là Trần Đại tướng quân. Nhưng ta đâu phải dạng vừa. Cuộc chiến kéo dài, ta muốn rút ngắn thời gian liền quay người đá hậu cho đại huynh một phát. Rất nhanh, huynh ấy tóm lấy chân ta, quay liền mấy vòng. Ta lộn ngược lại không khó trong thân hình “dẻo quẹo” của Như Ý. Ta gỡ tay huynh ấy ra nhưng huynh ấy nắm rất chặt. Tưng! *Đèn sáng* Ta cù léc huynh ấy và kết quả không mấy thành công: Huynh ấy không có máu buồn. T_T. Ta bị huynh ấy cho hạ cánh xuống sàn mà theo cảm giác của ta là “dập xương sống”. Ta đứng lên làu bàu:
-         Không đấu nữa. Hứ.
-         Ta tưởng võ công của muội rất giỏi mà. ^_^
-         Hừ. Huynh gài muội…Làm gì có chuyện huynh gục sau 2 chiêu của muội chứ.
       Ta giơ tay lên định đập thì huynh ấy đã co giò chạy trước, ta đuổi theo đánh. Hai huynh muội ta chạy khắp phủ. Chạy một hồi mệt bở hơi, Hải ca đứng lại đầu hàng. Ta đập một phát thật mạnh vào lưng huynh ấy rồi ngồi thở. Đúng là có ca ca thật vui. Đã nói chưa? Ở hiện đại ta là con một T_T.  Lúc này, cha ta cũng đã về. Người bảo rằng Hoàng thái hậu ngất vì Hoàng thượng lập hậu nên vui quá . Nghe phụ thân nói thế ta cũng “cười ngất”. Nhưng dù sao hôn lễ cũng sẽ hoãn lại ít ngày. Ít ngày đó là 2 tuần. Ta nhảy cẫng lên bởi không phải xuất giá sớm. Ô la la, ta vẫn FA.

P/s: Mi k cưới chồng mi sướng còn đại ka ta đây chẳng sướng tí nào. Hoắc
                                       
                                                                                               Hết chap 7 - Cải Dzách
     
  THÔNG BÁO: Đây là truyện do ''tác giả'' Cải Dzách sáng tác, bạn nào muốn sao chép hay đăng lại phải xin phép nhóm mình trước( comment hoặc liên hệ qua facebook). Thân

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét