Chap 1
Ghi chép ngày 25
tháng 9 tại Ghi chép Hoàng tộc Jo-soen năm Quang Hải thứ nhất, cuốn thứ 20.
Trên bầu trời phủ Chun Cheon và phủ Kang Reung, Wonju, và Ganseung-gun xuất
hiện một vật thể lạ phát sáng, dạng tròn giống như chậu rửa mặt.
Vù…vù…- Một vật thể lạ bay qua những nóc nhà dân. Nó có hình
dạng giống như chậu rửa mặt, cái đáy bình… Nó vút qua nhanh như tên bắn, phát
ra tiếng vang nhưu sấm làm người dân
kinh ngạc. Lúc này, bầu trời trong xanh và bốn phương không có một bong mây.
Kang Reung – Ngày 25 tháng 8 năm 1609
Tiếng khóc than của một “góa phụ vườn nhà”* hòa cùng tiếng
sụt sùi của những người hầu thân cận.
-
Còn không dừng khóc đi – Một người phụ nữ lên tiếng
trong khi bản thân bà cũng đang sụt sùi
-
Nhưng tiểu thư của chúng ta thật đáng thương mà. Căn
bệnh thiên dịch trên Trái Đất này sao lại khiến tiểu thư trở thành “góa phụ
vườn nhà” chứ. – Một nô tỳ trẻ tuổi khóc than - Tiểu thư mới chỉ có 16 tuổi,
còn chưa thấy mặt tân lang lần nào vậy mà cả đời đã phải sống như góa phụ rồi.
Trên bầu trời quang đãng không một gợn mây, một vật lạ giống
chậu rửa mặt bay qua. Nó đi đến đâu kéo theo gió đi đến đấy. Những nơi nó đi
qua như vừa động đất, cây cối nghiêng ngả…
-
Có ai không? Cứu ta với…
-
Tiểu thư…………….!!!
Chiếc kiệu chứa cô gái “góa phụ vườn nhà” theo làn gió mà
bay đi. Nó bay đến một bờ vực sâu, và gió lại thổi. Ôi không…có lẽ cô sẽ theo
chồng mà đi mất…Cô nhắm mắt chờ tiếng gọi của tử thần. Nước mắt cô trào ra. Một…hai…ba
phút trôi qua. Chiếc kiệu như được kéo vào trong mặt đất. Cô khẽ mở mắt…Đúng
vậy…Cô suýt kêu lên thành tiếng. Rèm che được mở, ánh nắng chiếu vào. Cô ngơ
ngác nhìn chàng trai vừa cứu mình. Anh là một chàng trai có khuôn mặt tuấn tú,
đôi mắt lạnh lung hút hồn người đối diện, khí phác khác người. Làn da trắng
cùng đôi môi nhỏ xinh, trông anh chẳng khác thiên thần là bao. Hơn nữa, trang
phục anh thật lạ. Không giống trang phục Jo-soen tý nào.
_______________________________________________________
<Về phía anh>:
Lúc đó anh đang trên đĩa bay, thấy cảnh tượng một chiếc kiệu
sắp rơi xuống vực. Anh lập tức đến đó và ngưng đọng thời gian – một năng lực
của anh để kéo chiếc kiệu vào mặt đất. Anh khẽ vén rèm cửa ra. Một cô gái đang
nhắm chặt mắt, nước tràn qua làn mi cong.
Làn da trắng, đôi môi hồng mím chặt, mái tóc dài buông xõa tạo nên một
người con gái trong sáng, ngây thơ nhưng cũng không kém phần xinh đẹp. Anh khẽ
nhắm mắt, mọi thứ lại hoạt động bình thường. Có tiếng lá bay xào xạc đâu đây…
Cô nhìn thấy anh, lắp bắp nói:
-
Anh là ai? Sao anh lại ở đây.
Anh mỉm cười không đáp, chìa tay về phía cô…
_____________________________________________________________
*Mọi người hãy hiểu rằng chữ in nghiêng không in đậm là lời
kể của anh*
Ghi chép ngày 25 tháng
9 tại Ghi chép Hoàng tộc Jo-soen năm Quang Hải thứ nhất, cuốn thứ 20 có ghi lại
cảnh tượng một vật thể lạ giống chậu rửa mặt bay qua. Chậu rửa mặt??? Nực cười.
Đó là đĩa bay, chính nó đã đem tôi đến Trái Đất, rời xa quê hương thân yêu mà
không biết bao giờ sẽ trở về. Con người gọi quê hương tôi là KMT.184.05. Nó có
cấu tạo giống như Trái Đất.
Từ triều đại Jo Soen
tới bây gi, từ lúc Han Yang đổi thành Seoul, tôi đã sống hơn 400 năm. Từ vấn đề
từ trường hay vấn đề trọng lực đến việc thích nghi với nước giờ đây tôi đã hoàn
toàn thích nghi với cuộc sống tại Trái Đất. Thính giác, thị giác hay tất vả các
giác quan tôi đều hơn con người Trái Đất bảy lần. Do đó, tôi trông thấy những
điều không muốn thấy. Nghe được những điều không muốn nghe.
*Góa phụ vườn nhà: là người phụ nữ được tổ chức hôn lễ tại
nhà gái và góa chồng khi chưa về nhà chồng.
_____________________________________________________________
Chap 1.2
400 năm sau – Seoul
Anh vẫn sống cuộc sống như bao người Trái Đất. Trải qua 400
năm cuộc đời, trải qua trăm nghìn công việc khác nhau. Anh trở thành một đại tỷ
phủ ẩn danh.
“Từ vấn đề từ trường hay trọng lực đến việc thích nghi với nước, giờ
đây tôi đã hoàn toàn thích nghi với cuộc sống tại Trái Đất. Thị giác hay thính
giác, tất cả các giác quan của tôi đều mạnh hơn những người ở đây bảy lần. Vì
thế, tôi thấy được những điều không muốn
thấy, nghe được những điều không muốn
nghe. Tuy tôi không có nhu cầu đặc biệt về ăn uống nhưng tôi không thể trộn lẫn
máu và nước bọn với người Trái Đất. Vì thế nên, tôi luôn ăn cơm một mình. Hằng
ngày, tôi đi làm bằng xe đạp – một phương tiện mà tôi yêu thích bởi nó thân
thiện, không gây hại đến môi trường”
Anh đi làm như bình thường trên chiếc xe đạp thân thuộc. Đến
một giao lộ, anh nghe thấy tiếng náo loạn:
-
Cướp…trời ơi cướp…
-
Ôi trời ơi, ăn cướp. Giúp tôi bắt cướp
-
…
Anh lắng nghe rồi lặng thinh đi tiếp. Có lẽ bạn sẽ hỏi vì
sao anh không giúp:
“Tại sao tôi không
giúp? Bởi tôi chen vào cuộc sống của họ cũng không ý nghĩa gì. Tuy tôi không
mong muốn nhưng việc từ một nơi khác đến Trái đất này cũng giống như việc sống
suốt 400. Dù tôi muốn hay không muốn, những việc phải xảy ra rồi cũng sẽ xảy
ra. Người Trái đất gọi đó là “định mệnh”.
Hòa chung với nhịp sống của Trái đất, Do Min Joon – anh
chàng người ngoài hành tinh cũng như bao người bình thường. Khi qua ngã ba, anh
nhìn thấy tivi đang nói về ngôi sao chổi sáng hơn mặt trăng. Có thể nhìn thấy
nó sau 3 tháng nữa… Anh vui mừng khôn siết. Đây chính là thứ làm anh trở về quê
hương sau 400 năm xa cách.
-------------------------------------------------------------------------------------------
<Tại trường
quay>
Tách…tách – Tiếng máy ảnh vang lên liên hồi. Trên ghế, một
cô gái đậm chất “sang chảnh” đang nằm thư giãn trên ghế. Cô ấy thật đẹp! Mái
tóc vàng óng ả buông xõa, khuôn mặt thon dài, đôi mi khép hờ. Chiếc mũi cao dọc
dừa, môi hồng quyến rũ, cằm V-line thực thụ, trông cô như một nữ thần tượng
trưng cho sự quý phái. Bên cạnh cô, một cô gái nhỏ đang chăm chút cho bộ móng
tay của cô. Từ xa, một anh chàng vội vã chạy đến, trên tay mang theo một tách
coffee , cất tiếng nói:
-
Đây ạ. Cà phê của chị.
-
Là Mocha Latte à Mun? – Chất giọng “sang chảnh” vang
lên hỏi
-
Vâng ạ…Chị nói nhất định phải mua thứ này mang tới mà
-
Em tránh ra kia một chút đi
Cô cầm tách cà phê áp vào má, chụp ảnh rồi đăng SNS.
-
Em uống đi, Min – Cô đưa cho cô gái bên cạnh
-
Em cảm ơn
-
Chị ơi. Em phải chạy 200m để mua đấy ạ. – Chàng trai
kia bất bình
-
Em không biết là Mocha Latte rất nhiều chất béo à?
Chẳng nhẽ chị lại mất công chạy bộ 2 giờ để uống một ly coffee này sao? – Cô
nói nhưng mắt và tay vẫn lướt trên chiếc điện thoại thông minh
-
Chị đúng là rất tuyệt. Luôn tự biết chăm sóc cho bản
thân. – Chàng trai và cô gái kia gật đầu ngợi khen nhưng thấy cô lướt wed thì
giật mình – Chị đang làm gì vậy?
-
Hử? Chị đang giao lưu với người hâm mộ.
-
Chị lại đăng SNS à? Chị viết gì vậy??? – Như phản xạ,
cả 2 cùng rút máy ra:
“Một ly Mocha Latte
trong buổi chiều mệt mỏi quả là tuyệt. Có lẽ tôi đã hiểu vì sao sư phụ Moon Ji
Joem lại giấu hạt Mocha đi. Cảm ơn sư phụ Moon Ji Joem.”
Đọc xong SNS của cô, 2 người kia không khỏi bàng hoàng:
-
Sư phụ Moon Ji Joem là sao ạ?
-
Cậu thực sự không biết sư phụ Moon Ji Joem, người đã
trồng hạt coffee Mocha à? – Cô ngạc nhiên – Chính là người hồi đầu giấu hạt
Mocha vào ống bút mang về trồng đó. Ông ta còn giấu cả bạn của mình. Cái ông
chết tiệt đó ấy.
-
Không phải hạt Mocha mà là bông vải chị ơi!!!
*Trong tiếng Hàn, hạt Mocha và bông vải có phát âm na ná
nhau.
Chỉ trong chốc lát, việc cô diễn viên nổi tiếng Chun Song Yi
nhầm lẫn giữa Mocha và bông vải đã được truyền đi cả nước.
-
Haha, nhìn cái này mà xem.
-
Nhìn xem này, cô ta nói là hạt Mocha đấy.
-
Hoàn toàn không có não mà…
-
….
Hàng trăm cmt với ý nghĩa cụ thể như trên được bình luận
dưới bài đăng của cô. Tất cả mọi người trong công ti quản lí – ngoại trừ cô ai
cũng sốt sắng.
-
Tôi đã nói là không cho cô ấy sử dung Twitter cơ mà… -
Giám đốc điều hành công ti than vãn – Cậu đã làm gì vậy? Cậu đã làm gì?
Ashhhh..Phải ngăn cô ấy chứ
-
Chị ấy có nghe em đâu – Chàng trai tên Mun thở dài – Em
cũng đang muốn chết đây *_*
-
Trời ạ - Quay sang người bên cạnh, giám đốc hỏi – Đã gỡ
được hết các bài báo chưa?
-
Đã gỡ được gần hết rồi nhưng hiện nay,từ khóa được tìm
kiếm nhiều nhất là Mocha Chun Song Yi, thứ 2 là Moon Ji Joem Chun Song Yi .-
Chuyên viên máy tính lắc đầu ngán ngẩm
Giám đốc lại tiếp tục ôm đầu kêu ca:
-
Đầu cô ta phải
là đầu gà mới không phân biệt được Mocha với Bông vải. Sư phụ Moon Ji Joem có nằm mơ cũng không tưởng tượng được mình sẽ
đứng đầu bảng xếp hạng tìm kiếm. Cái này là thảm họa ngu dốt, thảm họa đầu đất.
Phát điên với cô ta mất thôi.
Cả phòng ngồi thở dài thườn thượt…
-
Sao lại gọi người đã hoàn thành các cảnh quay tới? –
Tiếng Chun Song Yi vang lên làm tan không khí não nề trong phòng. – Thật là mệt quá đi.
-
Thái độ của lão
giám đốc thay đổi 360 độ. Nặn ra vẻ mặt cười chỉ trong 2 giây, lão “bay” qua
bàn, đến bên cô, nịnh nọt:
-
Em mệt sao? Sao em mệt mà làn da em vẫn căng mịn, đẹp
đẽ vậy !? Đây đúng là gương mặt có thể quay quảng cáo mĩ phẩm ngay lập tức đây
mà… - Quay sang 2 người kia – Phải vậy không? Hur?
-
Chuyện gì vậy? Em muốn về nghỉ ngơi.
-
Anh sẽ nói nhanh để người đẹp với trí thông minh “vĩ
đại” như em được nghỉ ngơi sớm…- Lão nuốt nước bọt khi phải nói hai từ “vĩ đại”
– Sự việc hạt Mocha em cũng đã nghe qua rồi phải không?
-
Sự việc đó có gì quan trọng???
-
Thế mới nói, Netizen bây giờ là vậy đấy. Họ cứ như mình
biết hết vậy. Chính anh cũng không phân biệt được hạt Mocha với bông vải. – Thế
mà 2 giây trước đây lão nói : “Đầu cô ta phải là đầu gà mới không phân biệt
được Mocha với Bông vải.” Thật là…
-
Đúng vậy không>?
-
Đương nhiên rồi, đương nhiên là vậy. Nó gần giống nhau
mà, họ chỉ thích bắt từng lỗi nhỏ của ta.
Lão nói dối mà không chớp mắt. Mun và người chuyên viên chỉ
biết nhìn nhau lắc đầu lè lưỡi.
-
Em cũng biết là họ ghen tị với sự nổi tiếng của em mà –
Chun Song Yi kiêu kì là đây
-
Vì thế nên anh không muốn em giao tiếp với những dạng
người đó, Twitter, SNS gì em cũng đừng sử dụng nữa
-
Em không thích.
-
Vì sao? Sao lại không thích?
-
Không dung mấy thứ đó thì em nói chuyện với ai?
-
Với anh đây. Là anh!!!
-
Còn ghét hơn
Giám đốc Ahn nắm chặt tay, cắn chặt răng: “Chun Song Yi, em
định cãi lời tôi sao??? Còn quảng cáo chung cư thì sao?”
-
Nhắc mới nhớ, hôm nay giám đốc Park
cứ gọi điện cho em. Ông ta nói em còn kí hợp đồng với giám đốc Ahn không. Nếu không
thì sang bên công ti ông ấy. Vừa có nhà đầu tư Nhật hùn vốn vào đó, rất có điều
kiện. – Cô mỉa mai - Nghe nói anh và ông ta là bạn thân từ nhỏ!? Em làm vậy có
được không !?”
Giám đốc Ahn bặm môi, trừng mắt: “Lão khốn Park Jin Gook”
-
Em đi được chưa đây?
-
Được chứ! Em mệt rồi thì phải nghỉ ngơi chứ. Chung cư
mới sẽ rất tiện lợi với em – Ông quay sang quát Mun – Yahh, cậu không mau đưa
chị cậu về nhà đi.
Trường đại học mà
giáo sư Do Min Joon đang giảng dạy
-
-
Haha, cô Chun Song Yi đó thật sự không biết mới viết
vậy à? Không phải là gây cười sao?
-
Cậu không biết là Chun Song Yi nổi tiếng về sự ngu dốt
à?
-
Vậy sao? À mà hôm nay công ti tổ chức liên hoan đó. –
Chàng trai trưởng phòng nói – Các cô có đi không?
-
Tất nhiên – Một cô gái cầm tách coffee đến gần Do Min
Joon đang làm việc gần đấy – Do Min Joon, cậu có đi không?
-
…
-
Do Min Joon!!!
-
Hur? – Anh chàng tên Do Min Joon thờ ơ đáp trả
Cô gái kia mím chặt môi, gượng cười: “Tối nay công ti ta tổ
chức tiệc, cậu có đi không?
-
Tôi sao? Xin lỗi, tối nay tôi bận – Do Min Joon trả lời
mà chẳng nhìn lấy người đối thoại với anh một giây.
-
Ô kìa. Chúng ta đã dạy học với nhau hơn năm trời mà vẫn
chưa bao giờ đi ăn với nhau mà. Thầy Do, thầy biết tên tôi chứ?
Anh khẽ ngước lên, không đáp. Sắc mặt của cô gái kia trở nên
xám xịt, một cô gái chen vào:
-
Oimeoi, hầu như ngày nào cũng gặp nhau. Thầy Do có biết
tên tôi không?
-
…
-
Trời ơi, thế tên tôi? – Gã trưởng phòng xen ngang
Anh vẫn giữ vẻ lạnh lùng, giở bài chuồn: “Tôi xin phép đi
trước”. Cả phòng như cây chuối khô, chỉ chờ cơn gió qua để đổ. “…”
Bánh xe cứ lăn, thời gian cứ trôi.
-
Chị à. Chị đừng lên SNS nữa.- Mun vừa lái xe vừa “cầu
khẩn”
-
Không được. Chị có hơn 20.000 “bạn” trên đó đấy
-
Bạn sao? Đám “bạn” đó chỉ cần chớp mắt là thành
Anti-fan của chị đấy – Min thở dài – Vụ Garlic Pizza vẫn chưa được một tháng.
Nhớ lại:
Cô ăn Garlic Pizza, “tự sướng” rồi post lên SNS với status:
“Các bạn à! Thật lạ,
trong Garlic Pizza có mùi tỏi. Chỉ có mình tôi thấy vậy chăng?”
Quay lại hiện tại:
-
Lúc đó, chị biết không? Chị còn nói không biết Garlic
là tỏi, chị biết bọn em vất vả thế nào không? Chị chỉ cần không viết gì đăng
lên là được, sao chị cứ đăng mấy cái kì lạ để việc ầm ĩ lên thế ạ? Người như
chị, không thể giao lưu với người hâm mộ được, càng giao lưu càng làm trò cười
cho họ
-
Im đi – Song Yi quát lên, tay cầm lon nước đập mạnh vào
đầu Mun – Cậu lo mà lái xe đi. Hừ
-
A..a – Mun chỉ biết xoa đầu kêu.
Xe vẫn tiếp tục đi đến chung cư cao cấp mà cô ở. Chun Song
Yi bực mình bước nhanh xuống, Mun và Min vội vã theo sau. Song Yi quát:
-
Vừa chê tôi như vậy mà đi theo tôi làm gì. Ở yên đấy.
-
Chị ơi, chị đâu thể đi một mình. Chị có biết phòng chị
đâu.
-
Định coi thường tôi à? Tưởng tôi không biết Garlic là
tỏi thì cũng không biết đọc số phòng 2100
-
Này chị ơi – Min gọi lại
-
GÌ NỮA>? Đã bảo để tôi yên mà
-
Cái…khuyên tai là đồ tài trợ. Phải trả lại ạ - Min nói
nhỏ lại hai chữ “tài trợ”
Mặt hằm hằm, Song Yi giựt phăng hai chiếc khuyên tai. Đặt
vào tay Min, cô phủi phủi tay: “ XONG”. Nói rồi cô bước đi để lại 2 người đằng
sau thở dài thườn thượt :
“Chẳng phải lần trước chị ấy đi một mình gặp phải một tên
biến thái sao.”
– Ừ. Mà chẳng biết chị ấy đã làm gì mà tên đó không nhận được
mình trong gương nữa. Haiz”
THÔNG BÁO: Đây là truyện do ''tác giả'' Cải Dzách sáng tác, bạn nào muốn sao chép hay đăng lại phải xin phép nhóm mình trước( comment hoặc liên hệ qua facebook). Thân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét