Vân Nhi đang dẫn ta đi thăm quan Long Quốc. Nơi đây rất trù phú,
phong cảnh hữu tình. Người người buôn bán tấp nập, nhộn nhịp. Ta được
Vân Nhi dẫn đến một phủ có tên “Phủ Hữu tướng quân” . Ta lo sợ “Không
phải là Vân Nhi định dắt ta tới quan phủ để tố vụ sáng nay chứ? Trông
muội ấy rất hiền lành mà. ”
Thấy vẻ mặt của ta, Vân Nhi nói:
- Tỷ đừng sợ. Đây là nhà của muội. Quên chưa nói, phụ thân muội là Hữu tướng quân.
Ta
ngạc nhiên “Hữu tướng quân trong niên đại vua Nghi Long là một vị tướng
quân tài ba, được ghi danh trong lịch sử. Ta chợt muốn xin chữ ký của
ổng. Thật không ngờ con gái ông ấy lại thân thiện như vậy.”
- Vậy ta có thể vào đây sao?
- Tất nhiên. Tỷ là tỷ của muội vậy tỷ cũng là con của phụ thân.
- Ta chỉ sợ ông ấy không chấp nhận ta thôi
-
Không sao đâu. Phụ thân rất yêu quí muội và chắc là phụ thân cũng sẽ
yêu quí tỷ.- Vân Nhi cầm tay ta – Chúng ta đi vào thôi
- Ừm
Ta cùng Vân Nhi tiến vào trong phủ. Có một cô gái ra đón chúng ta vào, thi lễ:
- Đại tiểu thư đã về ạ.
- Phụ thân của muội ở trong thư phòng phải không Linh Nhi tỷ?
- Vâng.Mà…Đại tiểu thư đừng xưng hô tỷ muội với nô tỳ.
- Tỷ hơn tuổi muội mà – Vân Nhi quay sang bảo ta – Chúng ta vào thôi tỷ.
Ta
gật gật. Đưa mắt quan sát nơi đây. Oa! Nơi này thật đẹp. Con đường vào
có cây cảnh được uốn hình xếp hai bên. Bên phải là một vườn hoa nở rộ,
nhiều màu sắc. Bên trái là những tòa nhà gỗ được xây dựng cầu kì nhưng
không mất đi vẻ tự nhiên. Chính giữa là một tòa phủ uy nghi tráng lệ.
Mái ngói đổ nghiêng, trạm trổ nhiều rồng, phượng. Ta để ý nhất là đôi
mắt của rồng ta nghĩ nó được làm bằng 1 viên kim cương *bạch ngọc chứ
không phải kim cương đâu bà cô*.
Vân Nhi dắt ta tiến thẳng
vào tòa nhà chính. Ở bên trong còn đẹp hơn bên ngoài gấp trăm lần. Giữa
phòng bày biện một bộ bàn ghế được trạm trổ tinh xảo, lót lông thú.
Trên tường có một bảng ghi 4 chữ vàng: Vì nước, vì dân. Sàn nhà cũng
được lót bằng long thú mềm mại, rất êm chân... Mải mê ngắm nhìn nên ta
không thấy được một cô gái vào nói:
- Đại thiểu thư. Lão gia đang ở thư phòng, người bảo tiểu thư hãy mau đến.
- Muội biết rồi. – Vân Nhi nói với ta – Tỷ tỷ, ta đi dặp phụ thân muội thôi
-
Ừm – Miệng ta đáp nhưng mắt vẫn còn mải mê ngắm nhìn. Đến lúc Vân Nhi
kéo ta đi ta mới định hình được. Vân Nhi kéo ta vào một phòng có đề chữ:
Thư phòng. Muội ấy lay lay tay ta:
- Vào thôi tỷ tỷ
- Ừm
Vào
bên trong, ta thấy nơi này thật đơn giản. Không cầu kỳ, chỉ chứa toàn
sách. Giữa phòng kê một cái bàn có một vị lão gia ngồi ở đó đọc sách,
không biết ta và Vân Nhi ở trong phòng. Vân Nhi nhí nhảnh gọi:
- Phụ thân, con đã về ạ!
Vị lão gia đó ngước lên nhìn và mỉm cười:
- Con gái cưng của ta đã về rồi hả!? – Ông quay sang ta – Còn đây là??? Ồ!!! Trần Đại tiểu thư.
- Trần đại tiểu thư? – Ta và Vân Nhi đồng thanh
- Lão phu đây xin diện kiến tiểu thư.
Ta ngạc nhiên, Vân Nhi cũng không kém:
- Đại tiểu thư ạ???
- Lão gia nhầm rồi. Ta là Như Ý
-
Trần Như Ý. Con của Trần tể tướng. Lão phu không nhầm, không nhầm mà –
Vị lão gia đo – Hữu tướng quân khẳng định chắc nịch – Chắc tiểu thư
không nhớ ta.
Ta cảm thấy quen quen. À, phải rồi, tình huống này
ta đã đọc trong “Hoàng hậu lắm chiêu” của tác giả Shellry đây mà. Chắc
là “hồn” ta nhập vào xác của một vị tiểu thư nào đó đây mà. Vậy thì…hồn
của tiểu thư ấy đâu. Không để ta tiếp tục băn khoăn, Hữu tướng quân nói:
-
Chẳng mấy khi Trần tiểu thư đến nhà ta, vậy tiểu thư hãy ở lại dùng bữa
với chúng ta. – Hữu tướng quân quay sang gọi người hầu – Người đâu, mau
dọn một bữa yến để ta tiếp đãi tiểu thư đây.
- Dạ thôi…-Tôi giữ phép lịch sự dù đã rất muốn ăn – Tướng quân cho phép ta xin khiếu.
- Tiểu thư hãy ở lại dung bữa để ta có dịp bày tỏ thân thiết với Trần tể tướng.
- Vậy ta xin phép
- Vân Nhi. Con mau dẫn tiểu thư đi thăm quan phủ, mau mau.
- Dạ…vâng ạ
Ta
và Vân Nhi đi thăm quan trướng phủ của tể tướng. Nơi này thật đẹp, giá
mà ta có thể ở đây thì thật tuyệt. Vân Nhi chợt bảo ta:
- Tỷ tỷ, muội thật không ngờ tỷ là con gái của Trần tể tướng đó.
- Ta còn không ngờ nữa là muội – Ta lẩm bẩm làm cho Vân Nhi tròn xoe mắt – À..không có gì
- Vậy sau này tỷ cứ đến đây chơi với muội nhé
- Ok – Nơi nào chứ nơi đẹp thế này có ngu mới không đến
- Mà đi dạo cả ngày rồi, ta vào phòng muội nghỉ chân nhé.
- Ừm – Phủ Hữu Tướng quân to quá, ta đi mãi cũng mỏi chân nên đồng tình
- Phòng muội ngay đây nè.
Ta
và Vân Nhi vào trong phòng muội ấy. Nơi này đẹp không kém gì những
phòng ta vừa ghé qua. Vân Nhi rủ ta đi tắm, ta gật gật. Dù sao thì đi
suốt ngày cũng đổ mồ hôi nhiều rồi. Tắm cho sạch sẽ. Muội ấy dẫn ta đi
vào một căn phòng. Oimeoi. Bồn tắm to bằng hai cái giường của ta. Ta
chợt muốn bơi, bơi.iiiiiiiiii. Vân Nhi nhìn ta, cười nói:
- Tỷ tắm rồi ra dùng bữa nhé!
- Ô kê con gà đen!!!
- Ô kê là gì ạ??? – Vân Nhi hỏi lại
Ta choáng:
- Không có gì…
Chờ Vân Nhi đi ra, ta chạy thật nhanh vào bồn tắm, nhảy ùm xuống nghịch ngợm. Bỗng có tiếng nói:
- Tiểu thư, tiểu thư chưa cởi bỏ y phục.
Ta giật mình, nhìn ra là Linh Nhi. Ta cười gượng:
- Linh Nhi, cô ra ngoài để ta tắm riêng được không?
- Vâng. Xin nghe theo ý tiểu thư
- Mà này, cô đừng gọi ta là tiểu thư. Ta 17t, còn cô?
- Nô tỳ 19t.
- Vậy, ta gọi cô bằng tỷ tỷ nha.
- Vâng…- Linh Nhi nói rồi lui ra ngoài
Ta
tha hồ vùng vẫy trong bể tắm nước hoa hồng. Vùng vẫy chán chê, ta thay y
phục rồi ra chỗ Vân Nhi. Không thấy muội ấy, ta hỏi Linh Nhi:
- Linh Nhi tỷ tỷ, Vân Nhi tiểu muội đâu rồi ạ?
- Đại tiểu thư đi tắm rồi. Mà…tiểu thư cho nô tỳ sửa sang lại y phục và tóc của tiểu thư được không ạ?
Ta
ngại đỏ mặt, gật gật. Ừ thì tóc ta rối hết rồi, y phục này ta cũng đâu
biết mặc nên cứ quấn đại quanh người. 15 phút sau, Linh Nhi đưa ta một
chiếc gương nhỏ để soi. Ta vui vẻ soi gương. Trong gương, đâu phải
ta…Đây là một cô gái có khuôn mặt trái xoan, nét mặt thanh tú. Mỗi đường
nét trên khuôn mặt đều hoàn hảo đến khó tin. Đôi hàng mi cong, dày che
hết nửa đôi mắt hiền, chiếc mũi thon dài, đôi môi nhỏ nhưng mọng như
trái chín, chiếc cằm V-line. Tất cả những thứ trên cộng với làn da trắng
hồng cùng với mái tóc suôn dài làm nên một tuyệt sắc giai nhân. Ta lẩm
bẩm : “Đâu phải là ta…” Ta là một cô gái có làn da ngăm bánh mật, hàng
mi dài và đôi mắt sắc xảo. Tóc cắt ngang vai buông xõa. Không được xếp
vào hàng xinh đẹp chứ nói chi tuyệt sắc giai nhân. Linh Nhi lại dắt ta
tới một chiếc gương lớn có thể soi cả người. Ta bây giờ có một thân hình
mảnh khảnh, đôi chân dài cùng 3 vòng cân đối. Tuy không khác mấy so với
ta thời hiện đại nhưng cũng đủ làm ta ngạc nhiên. Ta bất chợt buông một
câu:
- Ta thật sự là ta chứ?
ZoZ- Hoàng cung Long Quốc –ZoZ
-
Bẩm hoàng thượng. Cô gái Người dò hỏi thong tin là con gái của Trần tể
tướng, tên Trần Như Ý. Là một trong “Tam tuyệt sắc” của Long Quốc ta.
Nam tử có khuôn mặt góc cạnh, nam tính hút hồn người chợt cau mày:
- Không phải con gái tể tướng rất dịu hiền sao?
-
Vâng thưa hoàng thượng. Con gái Tể tướng đại nhân rất đoan trang, thùy
mị nhưng dạo gần đây cô ấy bị một căn bệnh quái ác hành hạ làm cô ấy mất
trí nhớ và hôm qua, cô ấy như lột xác hoàn toàn.
- Bây giờ cô ấy ở đâu?
- Phủ Hữu tướng quân ạ…
- Người đâu. Mau chuẩn bị kiệu cho ta đi đến Hữu phủ. À không. Hãy chuẩn bị ngựa.
- Tuân lệnh.
Ngay
sau đó. Hai con tuấn mã cùng hai chàng tuấn tú lên đường. *tất nhiên là
hoàng đế đáng quý cải trang thành một nho sinh đi cùng một người hầu*
Lời tác giả: Mong các bạn ủng hộ…
Hết chap 4 - Cải Dzách
THÔNG BÁO: Đây là truyện do ''tác giả'' Cải Dzách sáng tác, bạn nào muốn sao chép hay đăng lại phải xin phép nhóm mình trước( comment hoặc liên hệ qua facebook). Thân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét