Thứ Hai, 2 tháng 6, 2014

*Xuyên không* Này hoàng hậu đầu gấu lại đây và ở bên ta Zoz- Chap 9 -zoZ


Khi tỉnh dậy, ta lập tức ngửi thấy mùi thuốc sát trùng. Ta mở mắt, trong mắt ta giờ có hàng ngàn ngôi sao đang bay xung quanh. Khi định hình lại, ta biết mình đang ở trong bệnh viện.
-         Bác Ngọc Lan, Như Ý tỉnh rồi ạ… - Vân Anh hét toáng lên khi thấy ta mở mắt nhìn nó.
-         Thật vậy sao? – Mẹ ta chạy vội đến, ta thoáng thấy giọt nước lăn dài trên má mẹ - Ơn trời.
Bố ta đang ở ngoài, nghe tiếng động chạy vào. Nhìn thấy ta tỉnh, ông xúc động không nói lên lời.
-         Con bé này, đi đứng kiểu gì mà ngã xuống cống, bất tỉnh cả tháng thế này? – Mẹ ta khẽ trách.
-         Hì. – Ta cười nhẹ. Bao nhiêu lâu tìm cách trở về, cuối cùng lại “nhờ ơn” đám “fan cuồng” của hắn ta. Nhắc mới nhớ, giờ đây. Khi thấy ta không về, mọi người có lo lắng không? Bất chợt, ta nhìn thấy hình ảnh hắn đang chạy đi kiếm ta. Là một vị hoàng đế, hắn nhanh chóng biết được nguyên do và cho xử thảm đám người đó. Nghĩ đến cảnh tượng những chiếc đầu rơi ra từ cổ các cô gái trẻ, ta không khỏi bàng hoàng mà hét toáng lên. Có khi, một ngày kia ta cũng sẽ như họ.
Mọi người thấy ta hét lên thì thi nhau bảo:
-         Để cho nó nghỉ ngơi.
Ta khẽ thiếp đi.

<Cổ đại>

-         Bẩm…bẩm lão gia. Tiểu thư từ sáng tới giờ không về ạ. – Tên hầu A Trác báo lại cho Trần tể tướng.
-         Ngươi đến Hữu phủ xem nó có ở đấy không? – Trần tể tướng khá điềm tĩnh – Nó vẫn thường sang đấy chơi với Hữu tiểu thư.
- Bẩm, bẩm không có ạ.
- Thế nó đi đâu - Trần tướng quân bắt đầu lo lắng
- Nô tài không biết...
  -            Báooooooooooooooo..............Tiểu thư, tiểu thư bị rớt xuống sông. Không tìm thấy xác ạ...- Tên hầu cận vừa nói xong. Trần tể tướng ôm ngực đổ gục:
-       Như Ý con ta...........
_Hoàng cung_
-         Sao? Cô ấy bị đẩy xuống sông? – Nghi Long ngạc nhiên – Ta đã cho ngươi đi bảo vệ cô ấy mà.
-         Tâu hoàng thượng…lúc cô ấy bị đẩy xuống. Thần đã cố cứu nhưng…nhưng không tìm thấy ạ.
-         Ngươi nói sao? – Lần này Nghi Long đã không kiềm chế được, hắn vứt tấu chương. Bộp…Xoảng… Đây là lần đầu tiên hắn nổi xung vì một người đàn bà. Tên hầu cận mặt xám ngoét, chỉ biết đứng chiu trận.
-         Ai? Ai đã đẩy nàng xuống? AI???????
-         Bẩm…bẩm. Con gái của Hứa đại nhân và con gái của Bần đại nhân ạ
-         Trảm hết cho taaaaaaaaa….. – Nghi Long tức giận hét vang.

Những chiếc đầu từ từ lìa khỏi cổ những cô gái tuổi đôi mươi. Hai vị đại nhân xót con, quy ẩn giang hồ. Dù đã cắt đứt dây sinh mệnh của hai cô gái trẻ nhưng hắn vẫn chưa hài lòng. <Hắn định chu di tam tộc cơ, ai biểu động đến người hắn yêu.> Nhưng dù gì thì hai vị đại nhân kia cũng có công với đất nước, thôi thì bãi chức về quê là đủ rồi. Nhưng chết phải tìm thấy xác, hắn cố gắng tìm bóng dáng người thương…

Về ta, ta vẫn sống cuộc sống như bình thường. Vẫn nguyên tắc ăn 1 ngủ 2 đánh nhau 3. Ta thường xuyên đi chơi với Vân Anh, đôi khi còn xưng tỷ, muội với nó. Tất nhiên, nó bảo ta bị điên. T_T. Còn nữa, ta còn gọi cha mẹ ta là phụ thân, mẫu thân. Mọi người đều nói giống Vân Anh. Ai nha, cay cú. Ta ba hoa về thế giới cổ đại, mọi người đều nói: “Biết gì mà ti toe”. Riêng có Vân Anh là gật gù: “Có vẻ lúc rơi xuống cống…” Ta gật gật. “đầu mày đập vào đâu rồi”. Nó nói tiếp làm ta suýt sặc. Con này, mày chẳng hiểu bạn mày tí nào. Kệ thôi. :Ta lại tiếp tục đi học, lớp ta có học sinh mới chuyển vào. Hắn tên gì nhỉ? Phải rồi! Hoàng Nghi Long. Ưm. Cái tên này nghe quen quá. Hoàng Nghi Long!? Tên hoàng đế chết dẫm đây mà. Khi hắn – người cùng tên với cừu nhân (kẻ thù) của ta bước vào thì ta cứng đơ người. Ấy, không phải ta đâu mà toàn bộ các “gơn” trong cả lớp đều đơ. Ta đơ vì khuôn mặt ấy, thân hình ấy làm ta nhớ đến hắn – còn lũ “gơn” kia là đơ vì khuôn mặt đẹp dzai ngời ngời đấy. Hắn chỉ xuống chỗ ta, nói:
-         Tôi ngồi được không?
-         Không được – Ta đáp gọn lỏn. Nhân cơ hội đấy, đám “gơn” thi nhau mời mọc:
-         Bạn gì ơi, bạn xuống chỗ tớ ngồi này! – Kết hợp với câu nói là đôi mắt chơm chớp, cái mồm đơm “đớp”. Ta ghê, mọi ngày thì xưng bà xưng cô, thấy dzai đẹp là xưng tớ ngọt xớt. Chẹp. Hắn không nói gì. Đi một mạch xuống chỗ ta, đặt cặp xuống cái phịch. Ta trợn mắt:
-         Đã nói là không được.
Hắn đáp cộc lốc:
-         Bàn của nhà trường
Ta sặc không khí lần hai. Ừ thì bàn của nhà trường. Vậy thì…ta quay sang Yến Nhi – hoa khôi lớp:
-         Đổi chỗ. Mày ngồi đây nha! – Đã nói chưa, lớp tôi đổi chỗ tự do.
-         Hur? Oke!!! – Yến Nhi ngạc nhiên rồi mắt sáng như đèn pha ô tô – Tớ yêu cậu nhất.
Gì đây? Tớ - cậu!? Bình thường là bà – mày, tao – mày,mà hôm nay… *chẹp chẹp* đúng là thấy dzai thay đổi 360 độ luôn. Kệ đi, dù sao cũng đạt được mong muốn. Còn hắn, khi thấy ta đổi chỗ thì mặt có chút bực dọc nhưng lại trở lại bình thường sau 2 giây. Ta không ngờ lại có người giống hắn đến thế, thật là. Ai gô, sao ta lại nghĩ đến hắn chứ? Lắc lắc đầu để những suy nghĩ đó bay ra ngoài. Tiết học bắt đầu.

Ta đi học về, gặp đám thanh niên hôm nọ. Chúng mời ta đi ăn kem. Gì thì từ chối chứ kem thì ok liền. ^_^. Đi đến quán kem, ta chọn một que kem vị socola yêu thích, nhấm nháp. Bất chợt, thấy hắn – Nghi Long đi qua. Bao nhiêu kí ức lại ùa về. Phải chăng ta nhớ hắn? Không thể nào. Ta cố gắng ăn thật nhanh. Ăn xong, ta đi đến CLB karate thành phố mà ta đã từng là HLV. Thấy hắn đang tập nhớ tên hoàng đế chết toi <Nghi Long cổ đại>. Về nhà, ngồi online facebook, nghe nhạc. Đúng bài Destiny, lại nhớ hắn. Ta gần như phát điên, thấy hắn cười, hắn nói, hắn dỗi. Ưm. Phải chăng ta đã thích hắn. Không.không thể nào. Hắn thấy ta biến mất thì sẽ tìm Hậu mới. Rồi ta tưởng tượng đến cảnh hắn tay trong tay với một cô gái xinh đẹp. Ta không chịu nổi, hét toáng lên:
-         Nghi Long, ta có đi thì ngươi cũng không được lập Hậu mới.
<Nghi Long đang ngồi buồn, chợt nghe thấy tiếng Như Ý. Hắn đáp cộc lốc: “Biết rồi”. Hắn chợt giật mình: “Như Ý, nàng đang ở đâu.” >

Sáng hôm sau ta đi học, ta nhận được một bức thư với nội dung:
 “Chiều nay, 15h00 ra bờ sông sau trường. Có việc muốn nói.
_Nghi Long_”

Ưm, có gì mà muốn nói. Hay hắn định tỉnh tò với ta. Mà cái mã đẹp trai như hắn thì thích gì một đứa X-men như ta. Nghĩ thế nhưng, ta vẫn ra.
-         Có việc gì không?
-         Tôi thấy cậu rất quen, muốn hỏi xem cậu đã gặp tôi bao giờ chưa?
-         Ưm. Chưa. – Tên chết bầm thì ta gặp rồi nhưng tên này thì ta chưa – Cậu nghĩ ta đã từng gặp?
-         Ừm. Tôi thấy cậu rất giống một người…một người…mà tôi nói với cậu làm gì nhỉ. Nếu không phải thì thôi vậy. Tạm biệt.
-         Ừm. – Không hiểu vì sao lúc này ta hiền thế, phải chăng hắn mang khuôn mặt của tên chết bầm nên ta như vậy?

<Nghi Long đang muốn nói đến người con gái mà hắn thấy trong mơ, người con gái xinh đẹp, kiêu sa. Lướt qua hắn, để lại cho hắn nỗi nhớ mênh mang>
Đi về, ta thấy chóng mặt...
Píp....píp....RẦM - Chiếc ô tô tải chở hàng phi nhanh lao vào ta....Ta thiếp đi, thiếp đi…

__Ò í e…..ò í e__
-Tại sao con lại ra đi sớm như vậy? – Mẹ ta khóc hết nước mắt.
Tiếng ông thầy cúng vang lên: “Trần Ngọc Như Ý, từ trần lúc 15.00, thọ 18 tuổi.” Ò í e…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét