Thứ Sáu, 30 tháng 5, 2014

*Xuyên không* Này hoàng hậu đầu gấu, lại đây và ở bên ta Chap 5.2

       Sau khi ăn uống chán chê, ta được một người hầu đến báo là phải về Trần Phủ. Ta ù ù cạc cạc gật đầu. Chia tay với Vân Nhi, muội ấy cứ dính ta như sam và bắt ta hứa hẹn thường xuyên đến. Tất nhiên là ta đồng ý, bởi ta không hề có bạn ở đây. Vân Nhi là hình mẫu tốt để làm bạn. Ta tung tăng đi trên đường và đụng phải một nam tử, oimeoi. Ngực hắn cứng nhưu bê tông cốt thép vậy. Ta xoa xoa cái đầu:
-         Này anh. Anh không có mắt phải không?
-         Cái gì cơ?
Ta liền chọc nam tử đó:
-         Anh có bị lãng tai không? Chẹp chẹp, một nam tử như anh đã không có mắt mà tai còn lãng nữa thì ế dài dài
-         Lãng tai? – Hắn quay lại hỏi chàng trai đằng sau–  Nho Vũ tai ta làm sao à? Còn nữa, ế…là gì???
Ta nghe hắn nói mà phì cười. Đến lãng tai còn không hiểu thì..hố hố. Nhìn mặt không đến nỗi nào…thực sự là rất rất đẹp trai đấy. Khuôn mặt thanh tú, mắt rồng mày phượng. Chiếc mũi thon dài, đôi môi nhỏ nhắn cùng với làn da bấy bì. Hắn chẳng khác nào nữ nhi cả. Thân hình thanh mảnh. Ta nghĩ hắn cũng phải cao trên 1m80 Oimeoi. Câu ta muốn nói bây giờ là: “Cho ta xin chữ ký nhá anh đẹp troai ơi”…Nhưng đó chỉ là nghĩ, hứ, dù gì hắn ta cũng tông vào ta làm u mấy cục trên đầu *chém hử* ta phải bắt đền mới được:
-         Này anh kia. Anh đã tông vào ta mà không bồi thường à?
-         Do cô tông vào ta đấy chứ. -_-
-         Do anh…………..
-         Ta không cãi nhau với nữ nhi. Cô muốn bồi thường gì?
-         Ta muốn chữ ký của anh *chịu thôi bà cô ơi*
-         Được thôi – Hắn quay lại bảo anh chàng tên Nho Vũ – Lấy giấy bút cho ta.
Tên Nho Vũ gì gì đó thì thầm vào tai hắn và hắn đổi ý:
-         Ta quyết định rồi. Gì chứ chữ kí ta không cho cô được.
-         Tại sao? Vậy được rồi. Anh cho ta cái tấm kia *trỏ vào cái lệnh bài mà ta đã tia được từ nãy* Được không?
-         Không được.
-         Tại sao?
-         Bởi đấy là lệnh bài hoàng gia
-         Hoàng gia sao? Hoàng “giời” ta cũng lấy – Nói rồi ta nhanh tay giựt tấm lệnh bài mà hắn đeo ở “váy” rồi chuồn thẳng. Bỏ mặc hắn ta ngơ ngác sau lưng. Khi ta đã chạy ra xa, Nho Vũ lên tiếng:
-         Hoàng thượng, đó là phù điêu hoàng gia mà. Đưa cho cô ta sao được?
-         Không sao. Ngươi hãy đi điều tra cô gái ấy cho ta
-         Tuân lệnh.
    Nghi Long nhìn theo cô gái đang chạy. Khóe miệng nhếch lên. “Cô thú vị lắm”.

                                                                                                           Hết chap 5.2 - Cải Dzách

       THÔNG BÁO: Đây là truyện do ''tác giả'' Cải Dzách sáng tác, bạn nào muốn sao chép hay đăng lại phải xin phép nhóm mình trước( comment hoặc liên hệ qua facebook). Thân

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét