Thứ Sáu, 6 tháng 6, 2014

Này hoàng hậu đầu gấu lại đây và ở bên ta Zoz- Chap 11 -zoZ

      Chiếc thuyền của một nam tử đi qua dòng song Hải Nam. Thấy ta đang vùng vẫy dưới song liền tiến lại. Ta cố hết sức bình sinh đưa tay lên ra hiệu kêu cứu :
-         Cứu ta…ọc ọc …với…ọc ọc ọc – ta chìm xuống dòng song. Nước tràn vào mắt ta cay xè. Ta tuyệt vọng, chắc họ không nghe thấy tiếng ta… Bỗng ta cảm thấy mình được nâng lên trên mặt nước bằng 1 bàn tay rắn chắc. Ta cảm thấy một luồng hơi ấm phả vào mặt. Giật mình ta mở mắt. một khuôn mặt nam tử đang kề sát mặt ta. Não ta chưa kịp phân tích khuôn mặt hắn xem có nên xin chữ kí hay không thì tay ta đã theo phản xạ giáng một cú vào mặt hắn. Khi đã kịp định thần lại ta đã thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn bị sưng lên một vết đỏ ửng. Nhìn khuôn mặt hắn, ta cảm xót thương cho cái bản mặt thanh tú ấy.
-         Sao cô lại đánh ta – Hắn cau mày tức giận – Cô có biết là ta đãn cứu mạng cô không hả?
-         Anh…anh cứu ta sao? – Ta ngạc nhiên. Ra là ta trách lầm hắn à? Tội lỗi, tội lỗi - Cơ mà anh vừa định làm gì ta?
- Không có gì. - mặt hắn lạnh băng. Đây là Nghi Long thứ hai sao? Chẹp chẹp. Trông hắn quyến rũ một cách rất riêng. Làn da rám nắng, đôi môi cong, khuôn mặt góc cạnh, thân hình cường tráng. Nhưng kể ra thì đâu bằng Nghi Long của ta <xác định chủ quyền rồi à>. – Cô là ai?
- Ta sao? Ta là con gái của Trần tể tướng. – Ta giới thiệu.
- Vậy sao? – Hắn cười khẩy – Ra là tân Hoàng hậu .
Tân Hoàng hậu gì chứ? Hờ…
-         Còn anh?
-         Ta là người mà cô sẽ gặp trong buổi lễ thành hôn.
-         Dù gì cũng cảm ơn ngươi. – Ta cất tiếng rồi quay lưng bước đi – Tạm biệt. Có gì hãy đến tìm ta

Hắn không nói, chỉ khẽ cười. Ra là Hoàng đế Long Quốc thích cô gái này. Khuôn mặt được đó…Thân hình!? Ba vòng không chuẩn. Ngực nhỏ, eo thon, mông nhỏ nốt. Chẹp…không ngờ đây là hình tượng của Nghi Long. Chẹp. Quá kém <Nữ chính: mặc kệ ta>. Dù gì thì lễ thành hôn cảu hai người cũng sẽ có trò vui.
Ta tìm cách quay về Trần phủ. Qua bao nhiêu lần hỏi thăm, cuối cùng ta cũng đã trở lại vương phủ thân yêu. Thấy ta về, cha mẹ ta vui mừng khôn xiết <ôm hôn thắm thiết>. Ca ca Vương Hải cứ cốc đầu ta suốt vì tội ngốc. Ưm. Thật vui quá. Ta đi gặp Vân Nhi. Thấy ta, muội vui mừng đến chảy cả nước mắt. Còn tên chết bầm, hắn đang ngự tại Đông cung nghe thấy ta về liền phi một mạch tới. Ta chạy lại ôm cổ hắn, hắn đỏ mặt đẩy ta ra. Ưm, ngại quá. T_T. Những ngày sau đó, ta bị hắn chăm cho thành lợn quay. Một ngày ăn 5 bữa, mỗi bữa ăn cả đống đồ ăn. Ta nhận ra một điều. . Không ăn hết hắn dọạ tru di tam tộc. Với ai chứ với hắn thì làm thật chẳng chơi. Cái thằng à quên cái lão này láo quá. Hắn không là hoàng đế thì ta đã cho hắn đo đất lâu rồi. Có lần, ta đang ngủ, hắn vào chẳng nói chẳng rằng kề mặt sát mặt ta, tất nhiên, mặt hắn trở lên biến dạng <muahhh>. Đôi lúc, hắn mua quà cho ta. Ưm. Mắt thẩm mĩ của hắn không tê, đồ hắn mua không phải là đẹp mà là rất đẹp. Lần thì là một chiếc trâm ngọc khắc hình phượng; lần thì là một chiếc khăn tay thêu chữ YL lồng nhau <ta hỏi ý nghĩa nhưng hắn không nói>, màu hồng nhạt; lần thì là một bộ y phục màu xanh lam, màu ta yêu thích; lần thì là một đôi hài cùng màu áo và còn vân vân mây mây những quà tặng khác.

Ta nhận ra một điều, thời gian ta quay về hiện đại chỉ một ngày trong khi ta ở đấy cả tuần. Hai tuần trôi qua. Lễ thành hôn>.
-         Tiểu thư, tiểu thư người đừng ngọ nguậy nữa ạ - Chi Nhi phát bực khi ta ngọ nguậy như con sâu khi đang trang điểm
-         Em xin chị đấy Chi Nhi – ta năn nỉ - đừng chat cả tấn phấn này vào mặt em chứ
-         Hoàng thượng có lệnh. Không thể trái lời – Ta cảm thấy Chi Nhi rất chi là TNNT <thanh niên nghiêm túc>
Ta nhăn nhó: “Tên chết bầm đáng ghét”. Vật lộn trong phấn son 2 tiếng đồng hồ, Chi Nhi đưa ta một cái gương. Oe oe, khuôn mặt bấy bì của ta đầu rồi? Trong gương là một nữ nhi với khuôn mặt sắc xảo, tóc giả hình kim tự tháp cao lù lù, môi đỏ chót, mắt đen sì sì. Công nhận là tài make up cảu Chi Nhi cao thật đấy. Ta còn không nhận ra ta nữa là
Chi Nhi dẫn ta đi thay y phục. Cái gì thế này? Rắc rối quá. Ưm, tuy là vậy nhưng không thể phủ nhận là bộ y phục này rất đẹp. Màu đỏ tươi, đuôi dài cả mét, hình đôi phượng hoàng. Ta mặc vào…Chi Nhi nhìn thấy thì thốt lên:
-         Tiểu thư đẹp quá – Biểu cảm của tỷ ấy là: đôi mắt bi ve cái miệng tròn xoe.
-         Ưm. Ta mà lại – Ta kiêu – Hì hì
Trong lúc Chi Nhi giúp ta sửa sang quần áo thì cái giọng éo éo của thái giám vang lên:
-         Hoàng thượng giá đáo.
-         Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế - cả Trần phủ quì xuống hô to.
-         Các khanh bình thân
-         …
Tiếng trống, tiếng chiêng rộn ràng. Cả làng đi dự. Đa số các cô nương nhìn ta bằng ánh mắt hình viên đạn. Ai nha, sợ quá!!!
-         Tân lang đến đón tân nương
Chi Nhi trùm đầu ta bằng một cái khăn. Oimeoi. Tối om. Hix. Lại còn dặn là tuyệt đối không mở ra, không thì sẽ xui xẻo. Tỷ ấy dắt ta đi lên kiệu về cung. Trên đường đi, ta nghe tiếng người dân chúc phúc mà lòng vui sướng. Khi xuống kiệu, luống cuống thế nào mà ta vấp vào váy và ngã. Ta nhắm chặt mắt chờ hôn đất mẹ thì có vòng tay siết qua eo ta, quay vài vòng. Đầu óc ta on gong. Ưm. Sao không đau? Ta mở mắt ra. Ai nha. Có nhìn thấy gì đâu, chỉ thấy xung quanh vang lên tiếng “Ohhhhhhhhhhh….”. Ta bực mình vén khăn ra. Đập vào mắt ta là tên Nghi Long đáng ghét. Gì đây? Hắn đang ôm eo ta, người kề người, gần như ngã xuống đất. Ta đẩy hắn ra, phủ khăn xuống che đi khuôn mặt đỏ như cà chua. Hắn không nói gì, nắm tay ta bước đi. Ta giật giật tay ra, hắn nói nhỏ: “Yên nào.” Hắn dẫn ta đi lên bục cưới, khẽ nhắc nhở ta khi bước lên cao. Tiếng thái giám vang lên:
-         Nhất bái thiên địa – Ta và hắn định quay ra cửa bái một bái thì có một người xông vào.
-         Nghi Long, ta đành mượn hoàng hậu yêu quí của ngươi thôi.
Không hiểu chuyện gì xảy ra, ta đã bị anh ta bế xốc lên, lao ra cửa. Chiếc khăn che mặt theo gió bay đi. Ta ngước lên, anh chàng hôm nọ. Anh ta nói:
-         Có giỏi thì đếm Phi Long Đảo, một mình. – Anh ta nhấn mạnh từ một mình rồi dung khinh công bay đi. Khóe miệng khẽ nhếch lên.
Đám thị vệ đuổi theo, Nghi Long quát: “Dừng lại. Để cho anh ta đi”
Hắn lạ gì Tử Nguyên, anh ta nói thì đừng nên trái lời. Nhất là khi hắn có nàng trong tay. Vội vàng thắng yên cương cho con ngựa Xích thố. Hắn phóng như bay theo hướng Phi Long Đảo, một mình.
P/s: Mình là cú đêm. ^^. Cho mình nx nha


Thứ Ba, 3 tháng 6, 2014

*Xuyên không* Này hoàng hậu đầu gấu lại đây và ở bên ta - Zoz- Chap 10 zoZ

Ưm. Ngủ xong một giấc, ta tỉnh dậy. Mùi thịt gà ở đâu ngon thế? Ta bật dậy. Oa, canh xương, gà luộc, gà rang….đủ thứ. Ta phi ra hỏi mẹ xem có ăn đưcọ không thì thấy mẹ đang sụt sùi. Quay sang bố thì bố đang mím chặt môi. Ơ hay, bố mẹ cãi nhau à. Ưm, sao nhiều người thế này.  Cái lão kia đang niệm rần rần cái gì thế. Ta đi về phía lão xem, ta thấy trên giường, có một cái xác đắp chiếu. Ai đây nhỉ, ta nhìn lên bàn thờ. Choáng…kia phải chăng là ảnh của ta? Ta nhìn xuống dưới chân. AAAAAAAA. Ta không có chân. Ta chạy ra chỗ mẹ, mẹ khóc lớn, than:
-         Con ơi, tại sao con lại bỏ mẹ mà đi…Hức hức.

WTF, mẹ ta đang nói gì thế. Ta đánh bạo vào trong nhà, nơi có cái xác. Ta mở nó ra và…nó chính là ta. Oimeoi. Sao lại thế này. Môi trắng bệch, mắt nhắm chặt. Nhưng…ta đang ở đây cơ mà. Gì chứ? Ta chết rồi sao? Một tiếng nói vang lên:
-         Cô đã chết
Ta quay lại nhìn người vừa nói câu độc địa đó.
-         Này anh à quên này ông. Ông vừa nói cái gì thế hả? Tôi chết sao? Chết cái mặt ông ấy!!! ta ngước lên nhìn hắn, tá hỏa. Hắn là cái giống gì thế này. Tóc màu bạch kim, hõm mắt mọc ra hai tay chứa đôi mắt đang nhìn ta chằm chằm. Răng nhe như răng quỷ, áo có bảng nghi tên:
-         Quỷ vô thường.

Ta lùi lại về phía sau:
-         Ông…ông là ai.
-         Ấy đừng. Gọi ông già lắm, ta chỉ hơn cô “vài” nghìn tuổi thôi mà. Gọi anh đi. Ta là quỷ vô thường – T_T. Vài? Anh sao? Quỷ vô thường? gì đây? - Cô là Trần Ngọc Như Ý, 18 tuổi, ở thế kỉ 21 bala bala…..?
-         Đúng rồi, làm sao? – Ta thắc mắc hỏi
-         Chết rồi…- Gân xanh gân đỏ của lão nổi hết lên – Gạch nhầm rồi
-         Sao cơ? – Ta chẳng hiểu lão nói gì
-         Em đi theo anh. – ta sặc *không khí* hắn vừa nói anh? Thôi kệ, cần phải làm rõ vụ kia trước.
Lão lôi ta đi đến một cái cây cổ thụ, lầm bầm niệm chú. Tức thì, thân cây hiện ra một lỗ hổng. Lão nhảy vào, tất nhiên là ta cũng nhảy theo. Vào trong tối om, lão búng tay cái tách. Điện sang như thường. Lão dẫn ta đi vào chỗ có tên: Văn phòng  (-_-)
-         Đầu trâu, mặt ngựa. Các ngươi làm ăn kiểu gì thế hả? Sao lại gạch nhầm tên thế này – Hắn vừa vào đã quát ầm lên
-         Gạch nhầm thật sao? – Lão có cái đầu trâu và tên có cái mặt ngựa hốt hoảng. – Làm sao giờ?
-         Trước hết là 2 cậu bị trừ lương trong 100 năm. T_T. – Một giọng nói vang lên. Ta quay sang nhìn người đó. Oa. Đẹp troai thế. Cái vẻ lạnh lung này là sao???? *chụt chụt*
-         Anh Diêm nói sao? Chúng em bị trừ lương trong 100 năm? – Hai tên kia hốt hoảng – Thế chúng em ăn bằng gì
-         Kệ chúng bay, ai bắt làm không trách nhiệm – “Anh Diêm” không nhìn chúng lấy một cái. Mà Diêm là Diêm Vương à? Vậy ta đang ở trong Âm phủ sao. Ngạc nhiên không hề nhẹ, ta đang định hỏi thì “anh Diêm” nói luôn:
-         Đúng rồi. Cô đang ở Âm phủ. Ta là Diêm Vương, kia (chỉ vào tên tóc bạch kim) là quỷ Vô Thường. Còn lũ kia là Đầu Trâu, Mặt Ngựa. – Chợt “anh” nói nhỏ lại – Toàn một lũ vô dụng.
Ta choáng. Diêm Vương đây sao? Ta cứ tưởng Diêm Vương là mặt mày dữ tợn, mắt lồi, mày trợn nhưng không phải. “Anh Diêm” đây rất đẹp trai. Ta muốn ngỏ lời xin chữ kí rồi đấy.
-         Ta biết ta đẹp trai nhưng cô không phải xin chữ kí đâu. Tý cắt trong biên lai ấy.
WTF? Anh ta đọc được suy nghĩ sao? Ối trời. Mà biên lai là sao?
-         Tý nữa sẽ lập biên lai để cô đầu thai sang kiếp khác. – Anh ta chẳng cho ta kịp nói – Xem nào:
+ Hoàng Ngọc Lam Chi – Nữ, 21 tuổi. Chết vì tai nạn giao thông
+ Bần Hải Lang – Nữ, 19 tuổi. Chết vì bị uống thuốc sâu
+ Hứa Hoài Trang – Nữ, 18 tuổi, chết vì treo cổ
+ Vũ Văn Đoài – Nam, 45 tuổi. Chết vì uống rượu bia
+ Trần Như Ý – Nữ, 17 tuổi. Chết vì đuối nước
+ …
Trong các tên trên, thân xác đều chưa bị hủy. Cô muốn thế nào.
-         Ta muốn nhập vào xác ta. Đang niệm thôi mà – Ta chấp nhận mình đã chết
-         Cô nghĩ vậy sao? Một tiếng dưới Âm phủ bằng một ngày trên Hạ giới. Ta nghĩ xác cô đang nhung nhúc dòi bọ rồi – Hăn ta xoa xoa cằm. Ta tưởng tượng đến mấy con dòi mà ghê. Ưm, xem nào. Nữ trẻ nhất là Như Ý, đuối nước thì thân xác còn nguyên vẹn đấy. Tuổi nhỏ sống lâu
-         Ta muốn nhập hồn vào Trần Như Ý, chết vì đuối nước
-         Được thôi. Con gái của Trần tể tướng thời Long Quốc, sắp thành hôn với Hoàng đế Nghi Long… Cô thật sự muốn?
Ơ. Là cô gái đó sao. Dù gì thì ta cũng muốn về đó "chơi" . Ta gật gật.
- Vậy cô đi theo tôi. – Diêm Vương đi đến một nơi có một cái máy màu đen, lập biên lai và bảo ta kí. Bắt ta bước vào cái máy đó để xóa trí nhớ. Ta làm theo thì thấy đầu óc như bổ tung. Nước ở đâu thế này…ọc ọc…ta ngất lịm.
 P/s: Cơ mà k thấy mấy ai đọc

Hết chap 10 - Cải Dzách
 HÔNG BÁO: Đây là truyện do ''tác giả'' Cải Dzách sáng tác, bạn nào muốn sao chép hay đăng lại phải xin phép nhóm mình trước( comment hoặc liên hệ qua facebook https://www.facebook.com/tranthinhuly14). Thân

Thứ Hai, 2 tháng 6, 2014

*Xuyên không* Này hoàng hậu đầu gấu lại đây và ở bên ta Zoz- Chap 9 -zoZ


Khi tỉnh dậy, ta lập tức ngửi thấy mùi thuốc sát trùng. Ta mở mắt, trong mắt ta giờ có hàng ngàn ngôi sao đang bay xung quanh. Khi định hình lại, ta biết mình đang ở trong bệnh viện.
-         Bác Ngọc Lan, Như Ý tỉnh rồi ạ… - Vân Anh hét toáng lên khi thấy ta mở mắt nhìn nó.
-         Thật vậy sao? – Mẹ ta chạy vội đến, ta thoáng thấy giọt nước lăn dài trên má mẹ - Ơn trời.
Bố ta đang ở ngoài, nghe tiếng động chạy vào. Nhìn thấy ta tỉnh, ông xúc động không nói lên lời.
-         Con bé này, đi đứng kiểu gì mà ngã xuống cống, bất tỉnh cả tháng thế này? – Mẹ ta khẽ trách.
-         Hì. – Ta cười nhẹ. Bao nhiêu lâu tìm cách trở về, cuối cùng lại “nhờ ơn” đám “fan cuồng” của hắn ta. Nhắc mới nhớ, giờ đây. Khi thấy ta không về, mọi người có lo lắng không? Bất chợt, ta nhìn thấy hình ảnh hắn đang chạy đi kiếm ta. Là một vị hoàng đế, hắn nhanh chóng biết được nguyên do và cho xử thảm đám người đó. Nghĩ đến cảnh tượng những chiếc đầu rơi ra từ cổ các cô gái trẻ, ta không khỏi bàng hoàng mà hét toáng lên. Có khi, một ngày kia ta cũng sẽ như họ.
Mọi người thấy ta hét lên thì thi nhau bảo:
-         Để cho nó nghỉ ngơi.
Ta khẽ thiếp đi.

<Cổ đại>

-         Bẩm…bẩm lão gia. Tiểu thư từ sáng tới giờ không về ạ. – Tên hầu A Trác báo lại cho Trần tể tướng.
-         Ngươi đến Hữu phủ xem nó có ở đấy không? – Trần tể tướng khá điềm tĩnh – Nó vẫn thường sang đấy chơi với Hữu tiểu thư.
- Bẩm, bẩm không có ạ.
- Thế nó đi đâu - Trần tướng quân bắt đầu lo lắng
- Nô tài không biết...
  -            Báooooooooooooooo..............Tiểu thư, tiểu thư bị rớt xuống sông. Không tìm thấy xác ạ...- Tên hầu cận vừa nói xong. Trần tể tướng ôm ngực đổ gục:
-       Như Ý con ta...........
_Hoàng cung_
-         Sao? Cô ấy bị đẩy xuống sông? – Nghi Long ngạc nhiên – Ta đã cho ngươi đi bảo vệ cô ấy mà.
-         Tâu hoàng thượng…lúc cô ấy bị đẩy xuống. Thần đã cố cứu nhưng…nhưng không tìm thấy ạ.
-         Ngươi nói sao? – Lần này Nghi Long đã không kiềm chế được, hắn vứt tấu chương. Bộp…Xoảng… Đây là lần đầu tiên hắn nổi xung vì một người đàn bà. Tên hầu cận mặt xám ngoét, chỉ biết đứng chiu trận.
-         Ai? Ai đã đẩy nàng xuống? AI???????
-         Bẩm…bẩm. Con gái của Hứa đại nhân và con gái của Bần đại nhân ạ
-         Trảm hết cho taaaaaaaaa….. – Nghi Long tức giận hét vang.

Những chiếc đầu từ từ lìa khỏi cổ những cô gái tuổi đôi mươi. Hai vị đại nhân xót con, quy ẩn giang hồ. Dù đã cắt đứt dây sinh mệnh của hai cô gái trẻ nhưng hắn vẫn chưa hài lòng. <Hắn định chu di tam tộc cơ, ai biểu động đến người hắn yêu.> Nhưng dù gì thì hai vị đại nhân kia cũng có công với đất nước, thôi thì bãi chức về quê là đủ rồi. Nhưng chết phải tìm thấy xác, hắn cố gắng tìm bóng dáng người thương…

Về ta, ta vẫn sống cuộc sống như bình thường. Vẫn nguyên tắc ăn 1 ngủ 2 đánh nhau 3. Ta thường xuyên đi chơi với Vân Anh, đôi khi còn xưng tỷ, muội với nó. Tất nhiên, nó bảo ta bị điên. T_T. Còn nữa, ta còn gọi cha mẹ ta là phụ thân, mẫu thân. Mọi người đều nói giống Vân Anh. Ai nha, cay cú. Ta ba hoa về thế giới cổ đại, mọi người đều nói: “Biết gì mà ti toe”. Riêng có Vân Anh là gật gù: “Có vẻ lúc rơi xuống cống…” Ta gật gật. “đầu mày đập vào đâu rồi”. Nó nói tiếp làm ta suýt sặc. Con này, mày chẳng hiểu bạn mày tí nào. Kệ thôi. :Ta lại tiếp tục đi học, lớp ta có học sinh mới chuyển vào. Hắn tên gì nhỉ? Phải rồi! Hoàng Nghi Long. Ưm. Cái tên này nghe quen quá. Hoàng Nghi Long!? Tên hoàng đế chết dẫm đây mà. Khi hắn – người cùng tên với cừu nhân (kẻ thù) của ta bước vào thì ta cứng đơ người. Ấy, không phải ta đâu mà toàn bộ các “gơn” trong cả lớp đều đơ. Ta đơ vì khuôn mặt ấy, thân hình ấy làm ta nhớ đến hắn – còn lũ “gơn” kia là đơ vì khuôn mặt đẹp dzai ngời ngời đấy. Hắn chỉ xuống chỗ ta, nói:
-         Tôi ngồi được không?
-         Không được – Ta đáp gọn lỏn. Nhân cơ hội đấy, đám “gơn” thi nhau mời mọc:
-         Bạn gì ơi, bạn xuống chỗ tớ ngồi này! – Kết hợp với câu nói là đôi mắt chơm chớp, cái mồm đơm “đớp”. Ta ghê, mọi ngày thì xưng bà xưng cô, thấy dzai đẹp là xưng tớ ngọt xớt. Chẹp. Hắn không nói gì. Đi một mạch xuống chỗ ta, đặt cặp xuống cái phịch. Ta trợn mắt:
-         Đã nói là không được.
Hắn đáp cộc lốc:
-         Bàn của nhà trường
Ta sặc không khí lần hai. Ừ thì bàn của nhà trường. Vậy thì…ta quay sang Yến Nhi – hoa khôi lớp:
-         Đổi chỗ. Mày ngồi đây nha! – Đã nói chưa, lớp tôi đổi chỗ tự do.
-         Hur? Oke!!! – Yến Nhi ngạc nhiên rồi mắt sáng như đèn pha ô tô – Tớ yêu cậu nhất.
Gì đây? Tớ - cậu!? Bình thường là bà – mày, tao – mày,mà hôm nay… *chẹp chẹp* đúng là thấy dzai thay đổi 360 độ luôn. Kệ đi, dù sao cũng đạt được mong muốn. Còn hắn, khi thấy ta đổi chỗ thì mặt có chút bực dọc nhưng lại trở lại bình thường sau 2 giây. Ta không ngờ lại có người giống hắn đến thế, thật là. Ai gô, sao ta lại nghĩ đến hắn chứ? Lắc lắc đầu để những suy nghĩ đó bay ra ngoài. Tiết học bắt đầu.

Ta đi học về, gặp đám thanh niên hôm nọ. Chúng mời ta đi ăn kem. Gì thì từ chối chứ kem thì ok liền. ^_^. Đi đến quán kem, ta chọn một que kem vị socola yêu thích, nhấm nháp. Bất chợt, thấy hắn – Nghi Long đi qua. Bao nhiêu kí ức lại ùa về. Phải chăng ta nhớ hắn? Không thể nào. Ta cố gắng ăn thật nhanh. Ăn xong, ta đi đến CLB karate thành phố mà ta đã từng là HLV. Thấy hắn đang tập nhớ tên hoàng đế chết toi <Nghi Long cổ đại>. Về nhà, ngồi online facebook, nghe nhạc. Đúng bài Destiny, lại nhớ hắn. Ta gần như phát điên, thấy hắn cười, hắn nói, hắn dỗi. Ưm. Phải chăng ta đã thích hắn. Không.không thể nào. Hắn thấy ta biến mất thì sẽ tìm Hậu mới. Rồi ta tưởng tượng đến cảnh hắn tay trong tay với một cô gái xinh đẹp. Ta không chịu nổi, hét toáng lên:
-         Nghi Long, ta có đi thì ngươi cũng không được lập Hậu mới.
<Nghi Long đang ngồi buồn, chợt nghe thấy tiếng Như Ý. Hắn đáp cộc lốc: “Biết rồi”. Hắn chợt giật mình: “Như Ý, nàng đang ở đâu.” >

Sáng hôm sau ta đi học, ta nhận được một bức thư với nội dung:
 “Chiều nay, 15h00 ra bờ sông sau trường. Có việc muốn nói.
_Nghi Long_”

Ưm, có gì mà muốn nói. Hay hắn định tỉnh tò với ta. Mà cái mã đẹp trai như hắn thì thích gì một đứa X-men như ta. Nghĩ thế nhưng, ta vẫn ra.
-         Có việc gì không?
-         Tôi thấy cậu rất quen, muốn hỏi xem cậu đã gặp tôi bao giờ chưa?
-         Ưm. Chưa. – Tên chết bầm thì ta gặp rồi nhưng tên này thì ta chưa – Cậu nghĩ ta đã từng gặp?
-         Ừm. Tôi thấy cậu rất giống một người…một người…mà tôi nói với cậu làm gì nhỉ. Nếu không phải thì thôi vậy. Tạm biệt.
-         Ừm. – Không hiểu vì sao lúc này ta hiền thế, phải chăng hắn mang khuôn mặt của tên chết bầm nên ta như vậy?

<Nghi Long đang muốn nói đến người con gái mà hắn thấy trong mơ, người con gái xinh đẹp, kiêu sa. Lướt qua hắn, để lại cho hắn nỗi nhớ mênh mang>
Đi về, ta thấy chóng mặt...
Píp....píp....RẦM - Chiếc ô tô tải chở hàng phi nhanh lao vào ta....Ta thiếp đi, thiếp đi…

__Ò í e…..ò í e__
-Tại sao con lại ra đi sớm như vậy? – Mẹ ta khóc hết nước mắt.
Tiếng ông thầy cúng vang lên: “Trần Ngọc Như Ý, từ trần lúc 15.00, thọ 18 tuổi.” Ò í e…

*Xuyên không* Này hoàng hậu đầu gấu lại đây và ở bên ta Chap 8

 
  
       P/s: Vì thấy mấy chap gần đây của Cải Dzách nhảm quá nên thôi ta bonus cho mọi người bức này. (:D) - Kuroneko

    Ta tận dụng khoảng thời gian trong 2 tuần để chơi, khám phá thế giới cổ đại. Ta nhận ra một điều, ở đây có rất nhiều trai đẹp. Ví dụ như Vương Hải – ca ca của ta. Hôm qua ta cùng huynh ấy ra ngoài. Vừa bước ra khỏi phủ đã thấy đường đông nghẹt các cô nương khăn áo lụa là thướt tha. Bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía chúng ta <99,9% là ánh mắt hình trái tim + ghen tị>.
-         Ước gì mình là Trần tiểu thư.
-         Thiếu gia Vương hải thật là đẹp trai quá đi
-         Oa…
-         …
       Người hâm mộ cuồng nhiệt thế này thì sao chẳng xúc động. Ấy thế mà ca ca ta – Vương Hải lạnh băng bỏ đi như chuyện này là chuyện cơm bữa. Ta lắc đầu ngán ngẩm. Còn trường hợp 2 là tên chết bầm Nghi Long. Hắn mượn cớ sắp tổ chức hôn lễ để đến nhà ta thường xuyên. Lúc hắn đến bao nhiêu cô gái dựng lều trước phủ để “ngắm” nơi hắn vừa qua. Chẹp. Nếu hắn không là Hoàng đế Long Quốc có rất nhiều thị vệ thì hắn đã bị đè bẹp. Khi biết tin hắn sắp thành hôn với ta, bao cô nương đến nhà ta xin làm nô tỳ à quên, làm con nuôi. T_T. Ta thấy hắn đến là chạy tót sang nhà Vân Nhi chơi, kệ hắn. Vân Nhi thấy ta đến cứ tíu tít nên cũng chẳng nghĩ tới tên điên đang ở phủ bực dọc. Haha. Nhưng đôi lúc, hắn dẫn ta đi chơi. Hắn dẫn ta đến một dòng song có tên Hải Nam. Ta hứng lên hát cho hắn nghe:

-         You’re my destiny geudaen
          You’re my destiny geudaen
           You’re my everything…

                         …
-         You’re the one my love geudaen
          You’re the one my love geudaen
           You’re my delight of all…

Đây là bài hát ta yêu thích nhất. Ta hỏi hắn:
-         Hay không?

Hắn nghe ta hát mà chẳng hiểu gì, cộc lốc một câu:
-         Không hay, không có ý nghĩa gì cả.
-         Hừ. Ta sẽ không bao giờ hát cho ngươi nữa. – Ta bặm môi, dỗi.

        Ta bỏ về nhà. Tuy rằng những người trong gia đình này rất yêu quí ta nhưng cũng không đủ để giảm bớt nỗi nhớ nhà. Ta tìm cách quay về. Cả ngày ủ dột suy nghĩ, không màng tới tên điên nào đó. Hắn thấy ta “tự kỉ” thì tưởng ta không thích kết hôn với hắn (thì đúng thế mà) nên không đến nhà ta nữa. Và rồi…đám “fan cuồng” của hắn đến làm quen với ta. Tất nhiên, ta muốn có nhiều bạn bè nên ok liền. Bọn họ rủ ta ra sông chơi thuyền. Thuyền ra đến giữa sông, họ đẩy ta xuống. Đã nói chưa? Ta không biết bơi và ặc ặc. Ta vẫy vùng dưới nước, trong lúc này. Người ta muốn gọi tên nhất là: Hoàng Nghi Long.

“Nghi Long ơi, cứu ta với” – Nghi Long đang ngồi xem sổ sách thì nghe văng vẳng đâu đây tiếng Như Ý. Hắn hốt hoảng nhưng rồi nghĩ rằng cô đã không cần hắn, không thích hắn thì hắn đến làm gì. Hắn đâu biết rằng, lúc này người hắn yêu đang từ từ chìm xuống dòng nước sâu…

Ta lịm dần…

P/s: Sorry mn vì ta post k đúng lịch. Hôm qua đi học mệt quá. Xin thứ lỗi. Iêu mn nhìu!!!
                       
                                                                                                          Hết chap 8 - Cải Dzách

    
  THÔNG BÁO: Đây là truyện do ''tác giả'' Cải Dzách sáng tác, bạn nào muốn sao chép hay đăng lại phải xin phép nhóm mình trước( comment hoặc liên hệ qua facebook). Thân
                                                                                                       

*Xuyên không* Này hoàng hậu đầu gấu lại đây và ở bên ta Chap 7

       Ặc. Ta bi sặc không khí. Chẳng nhẽ hắn đến đây để đòi cái tấm thẻ. Không được, hắn bồi thường cho ta mà. Ơ, nhưng vừa cha ta nói là hoàng thượng. Oimeoi. Chẳng nhẽ hắn là Nghi Long sao? Thần tượng của ta đây mà. Nhưng chết, sáng ta phạm thượng với hắn, liệu ta có bị xử trảm không? Huhu. Ta chưa muốn chết đâu. Mẹ ơi, cha ơi, Vân Anh, Vân Nhi ơi……….Oa oa.
      Trong lúc ta đấu tranh tư tưởng mãnh liệt thì cha ta và tên hoàng đế chết dẫm *bảo là thần tượng mà* đang bàn về một việc gì đó. Ta chỉ nghe thấy hắn nói gì gì mà lập hậu rồi mặt cha ta bỗng nhiên tươi lên hẳn. Chịu thôi, ta không phải là “cụ giáo” Do Min Joon có thính giác gấp 7 lần con người đâu mà nghe được họ nói. Ta tiến lại gần, lại gần. Núp sau cái tủ để “nghe trộm”. Hắn tinh ý hơn, nhìn thấy ta hắn liền nói to để ta nghe thấy:
-         Nhạc phụ đại nhân, ta dự định ngày kia sẽ tổ chức hôn lễ. Nhạc phụ cùng tiểu thư hãy mau chóng thu dọn
-          Thưa hoàng thượng: Ngày kia…liệu có sớm quá không ạ?
-         Không hề. Ta còn muốn lập hậu nhanh hơn nữa – Hắn cười ranh mãnh
-         Tuân chỉ.
-         Từ giờ trở đi là người một nhà. Nhạc phụ không cần phải khách sáo.
      Ta trợn tròn mắt. Người một nhà? Theo như ta được biết thì Trần tể tướng chỉ có hai người con, trong đó một là nam tử - Vương Hải một là Như Ý ta đây. Chẳng có nhẽ…hắn thấy ta xinh đẹp, thùy mị, nết na quá nên bị sét đánh. Omo, thật là ngại quá đi. *xinh đẹp thì khỏi bàn. Thùy mị? Nết na? Bà cô ơi tỉnh mộng cho con nhờ* Nhưng…gần vua như gần hổ, có ngày ta sẽ bị hắn chém mất. Không được, tuyệt đối không. Trong lúc đầu ta đang thao thao bất tuyệt thì có một “thái giám” chạy vào, bẩm báo:
-         Tâu…tâu hoàng thượng. Hoàng thái hậu đang bất tỉnh không rõ nguyên do.  Xin người hồi cung ngay cho ạ.
          Không chỉ hắn mà cha ta cũng sửng sốt, ông vội vàng vào thay y phục rồi vào cung. Ta mừng thầm: “Thật tội cho Hoàng thái hậu nhưng có lẽ vì việc này, hôn lễ sẽ đình chỉ và có khi không thực hiện. Vậy là tốt quá rồi!!!” Trong lúc cha đang vào cung, ta đi tham quan “nhà ta”. Nói là nhà cho oai chứ ta đã được ở đây hôm nào, cái gì cũng lạ lẫm cả. Ta đi dạo xung quanh nhà, nơi này có một loài hoa màu sắc không mấy sặc sỡ nhưng mùi hương rất hút hồn người. Ta nhìn xung quanh, định ngắt một bông thì có tiếng nói:
-         Hoa thơm chỉ thưởng hương, không ngắt. Muội muội à, muội thật sự không nhớ qui tắc sao?
-         Hur? – Ta quay lại. Một nam tử với cái cười thân thiện đang nhìn ta. Trời ơi, lại trai đẹp nữa rồi. Đây phải chăng là Vương Hải, ca ca của ta? Nếu ta không ở trong thân xác này thì ta sẽ lại bên anh và nói:
-         Ca ca đẹp trai. Anh ở trong nhóm nhạc nào vậy? Cho em xin chữ kí nha. Muahhh
-         Muội muội, mới ốm chút mà đã không nhận ra huynh rồi à? – Vương Hải nhướn mày trêu chọc.
-         Đâu có…Ưm…Ca ca đang làm gì vậy? – Dù sao ta cũng đang ở trong “thân xác” muội muội của anh đẹp dzai mà, quan tâm tý cũng là chuyện thường.
-         Ta đang bắt quả tang muội muội ngắt hoa. Haha – Miệng xinh lại cười khiến ta suýt ộc máu mũi. Nỗi niềm muốn xin chữ kí của ta lại trào dâng:
-         Ca ca. Huynh cho muội xin chữ kí nha!!!
-         Hur? – Vương Hải ngạc nhiên rồi phì cười – Haha. Ta biết chữ của ta rất đẹp nhưng muội không cần đến thế đâu. Nói rồi rút trong ngực áo ra một tờ giấy đề dòng chữ: “Chúc mừng muội muội yêu quí khỏi bệnh. Vương Hải ca ca”. Woa. Chữ huynh ta đẹp quá đi, ta lao lên giật lấy:
-         Cảm ơn huynh!!! Mà huynh ơi, muội ra ngoài chơi được không?
-         Ừm. Không được. – Vương Hải lấy lại ngay vẻ mặt nghiêm nghị - Phụ thân chưa cho phép, đến ta cũng phải ở nhà. Nếu muội rảnh, vào thư phòng đọc sách hoặc đi thêu thùa, vẽ vời đi. Thường ngày ta thấy muội đâu thích ra ngoài.Ta đi tỉ võ với Diệu Bình đây.
Như Ý ơi là Như Ý, sao cô ngốc quá vậy. Mấy thứ kia chán òm mà cô thích được sao. Ưm. Ta cũng tên Như Ý, trách cô ta thành trách ta rồi. Mà ban nãy, đại huynh ta có nói đi tỷ võ? Ozzee! Sở trường của ta đây rồi. Mắt sáng quắc như sao đêm, ta lon ton chạy đến bên đại huynh:
-         Huynh ơi. Muội tỉ võ với huynh được không?
-         Muội là phận nữ nhi. Ai lại đi đấu võ. – Vương Hải phản đối
-         Đi mà. Nha, đi mà huynh – Ta nhăn mũi nũng nịu.
-         Thôi được rồi – Vương Hải ca phải chịu thua trước chiêu trò của ta. – Đi thôi.
-         Vâng. - Ta lon ton khoác tay ca ca đi, huynh ấy nói:
-         Muội xem, có nữ nhi nào như muội không – Ta lại nhăn mũi. Ta nhận mình là nữ nhi lúc nào nhỉ *không là nữ nhi thì là đồng tính luyến ái chắc. chẹp chẹp*

       Tới sàn đấu. Vương Hải khinh dễ ta, chấp ta 5 chiêu. Gì đây? Chấp sao? Ca ca ơi, huynh khinh dễ muội rồi đó. Chỉ trong 2 chiêu đầu. Ta đã khiến đại huynh “văn võ song toàn” của ta ngã gục. Huynh ấy thốt lên:
-         Ý nhi, muội học võ lúc nào vậy?
-         Haha – Ta đắc ý cười. Như Ý kia là một nữ nhi chuẩn mực mà.
       Vương Hải đổi ý. Không chấp ta nữa, cả hai vào trận đấu công bằng. Lần này thì Vương Hải ra chiêu, không chỉ đỡ như lần trước. Huynh ấy nhanh lắm, không hổ danh là Trần Đại tướng quân. Nhưng ta đâu phải dạng vừa. Cuộc chiến kéo dài, ta muốn rút ngắn thời gian liền quay người đá hậu cho đại huynh một phát. Rất nhanh, huynh ấy tóm lấy chân ta, quay liền mấy vòng. Ta lộn ngược lại không khó trong thân hình “dẻo quẹo” của Như Ý. Ta gỡ tay huynh ấy ra nhưng huynh ấy nắm rất chặt. Tưng! *Đèn sáng* Ta cù léc huynh ấy và kết quả không mấy thành công: Huynh ấy không có máu buồn. T_T. Ta bị huynh ấy cho hạ cánh xuống sàn mà theo cảm giác của ta là “dập xương sống”. Ta đứng lên làu bàu:
-         Không đấu nữa. Hứ.
-         Ta tưởng võ công của muội rất giỏi mà. ^_^
-         Hừ. Huynh gài muội…Làm gì có chuyện huynh gục sau 2 chiêu của muội chứ.
       Ta giơ tay lên định đập thì huynh ấy đã co giò chạy trước, ta đuổi theo đánh. Hai huynh muội ta chạy khắp phủ. Chạy một hồi mệt bở hơi, Hải ca đứng lại đầu hàng. Ta đập một phát thật mạnh vào lưng huynh ấy rồi ngồi thở. Đúng là có ca ca thật vui. Đã nói chưa? Ở hiện đại ta là con một T_T.  Lúc này, cha ta cũng đã về. Người bảo rằng Hoàng thái hậu ngất vì Hoàng thượng lập hậu nên vui quá . Nghe phụ thân nói thế ta cũng “cười ngất”. Nhưng dù sao hôn lễ cũng sẽ hoãn lại ít ngày. Ít ngày đó là 2 tuần. Ta nhảy cẫng lên bởi không phải xuất giá sớm. Ô la la, ta vẫn FA.

P/s: Mi k cưới chồng mi sướng còn đại ka ta đây chẳng sướng tí nào. Hoắc
                                       
                                                                                               Hết chap 7 - Cải Dzách
     
  THÔNG BÁO: Đây là truyện do ''tác giả'' Cải Dzách sáng tác, bạn nào muốn sao chép hay đăng lại phải xin phép nhóm mình trước( comment hoặc liên hệ qua facebook). Thân

Hoàng hậu lắm chiêu chap 4


Chap 4

Phía Tây Tể Tướng Phủ…. 


       Trong một căn phòng nào đó, Vân Vân và Hoa My ngồi quanh một cái bàn gỗ tròn. Nói về phi vụ ngày hôm ấy, sau khi bị tát ấy mà, về cơ bản là Vân Vân đã có phần kiêng dè vị đại tỷ của mình mấy phần nhưng về chi tiết, cực chi tiết là trong lòng vẫn hoài nghi về thái độ và hành động của Điệp Điệp hôm ấy.

- Ta không tin đó là Điệp Điệp, cô ta không dám làm thế với ta. Không bao giờ. Con tiện nhân đó, dám giả danh chen chân và Tể Tướng Phủ này, ta sẽ không để nó sống yên ổn. – Vân Vân mặt tối sầm nói.

- Nhưng đó là Điệp Điệp mà. Sau khi hôn mê, con ả đó đâu có ra khỏi phòng đâu.

    Vân Vân nghiến răng, căm hận:

- Ta nhất định làm rõ vụ này. Nhất định….

…..

        Ta uể oải nhìn Tiểu Hương đang khoa tay múa chân trước mặt. Đến bây giờ, ta phải công nhận rằng nếu nha đầu này mà ở thế kỉ 21 thì chắc chắn sẽ trở thành một bà đồng siêu cấp lằng nhằng. Nhìn xem, nhìn xem, cái điệu nhảy múa kết hợp động tác tay đó thật giống mấy bà thầy bói đang lên đồng. Qủa là trời sinh nhiều người có tố chất….

- Tiểu thư sắp thành hoàng hậu rồi, người phải thay đổi đi. Người không thể cứ ham vui như vậy. Trời ơi, đến cả thêu thùa người còn không biết, làm sao đây ? Người nhìn cái khăn tay người thêu đi. Đây là con chó hay con mèo vậy? Đường thêu lung tung, chỉ thì sắp bung hết cả rồi. Chắc chắn là chưa thắt nút mà. Ông trời ơi, trả tiểu thư hiền thục trước kia về với con. Bla…. Bla… bla…

      Tiểu Hương ôm đầu gào thét. Tay nắm chặt cái khăn ta vừa mất cả một tuần mới thêu xong.

       Ta lén ngáp một cái, mắt liếc ra khỏi đình viện đang ngồi. Ngôi đình viện này được xây trong hoa viên, xung quanh được bao bọc bởi hoa và cây cối. Khung cảnh tuyệt đẹp vô cùng ( Điệp Điệp : Nếu như không có con muỗi bên cạnh). Ta phóng ánh mắt đến chỗ khóm hoa tử đinh lăng. Dưới ánh nắng, đóa hoa rực lên như được rắc lân tinh trong đếm tối. Tâm hồn tha thẩn phiêu du cùng con chuồn chuồn ớt đang đậu trên cành râm bụt gần đó.

        Xùy, cái thêu thùa gì gì đó, nhờ vào hồng phúc của mấy cây kim mà tay ta đã thành cái tổ ong cả rồi, bổn tiểu thư không rảnh ngồi bắt ong bỏ vào nữa đâu. Và đó là con thỏ chứ = = Tai nó dài thế kia ngươi không nhìn thấy sao? Làm gì có con mèo với chó nào đẹp thế chứ?

- Tỉ tỉ, chào tỉ.

     Ta ngẩng đầu lên nhìn. Tiểu Hương cũng quay lại, luống cuống hành lễ. Ồ, bà đồng đã xuống đài….

- Nô tì khấu kiến Nhị Tiểu thư, Tam tiểu thư.

       Ta nhíu mày nhẹ. Lại đến đây làm gì nữa? Muốn gây chuyện nữa sao? Hai người các ngươi không nhanh biến đi là ta cho ăn dép đấy….

- Chào hai muội.

- Chuyện hôm trước, cho muội xin lỗi. Là thân muội muội phải lẽ phép mới phải. Tỉ có thể bỏ qua không? Tỉ tỉ, bọn muội có chuyện muốn nói với tỉ một chút. Có được không?

- Đúng vậy, chuyện liên quan đến tỉ nha.

- Được thôi, hai muội ngồi đi . – Ta cũng đang rảnh rỗi, xem các người giở trò gì nữa.

- Tỉ còn nhớ chuyện một tháng trước, trước khi mà tỉ hôn mê, có đi ra ngoài với bọn muội không? Điệp tỉ có nhớ hôm đó tỉ nói gì không? – Vân Vân hỏi. Thực chất ngày hôm đó, Điệp Điệp chỉ im lặng đi theo ả mà không nói gì. Ả là đang muốn thăm dò.

        Ta cười thầm. Muốn lấy thông tin sao? Tốt, thông minh hơn rồi đấy. Xem ra ta đánh giá hai ngươi quá thấp thì phải. Đừng có trách ta, là do mặt các ngươi nhìn ngu quá đấy chứ. Ầy nhưng dù sao cũng không thể bằng ta được. Tu thêm chừng ngàn vạn năm nữa may ra. Hô hô…..

- Xin lỗi, ta bị mất trí nhớ, không thể nhớ hôm đó ta nói gì.

- Vậy làm sao tỷ nhớ trước kia bị bọn muội ngược đãi? Tỉ tỉ à, không được nói dối đâu nhé! – Vân Vân cười, đôi mắt lộ rõ sự tra hỏi.

     Ngược ngược cái con khỉ. Ta đây để cho mấy người thích làm gì thì làm sao?

- Muội muội, có một số việc, kể cả mất trí nhớ vẫn không thể quên, Nó như một vết thương hằn vào tiềm tức, in sâu vào trong não bộ như một con bọ nằm ẩn trong khúc gỗ vậy. Và chuyện hai muội hại ta đến hôn mê, ta vẫn nhớ rõ. Thêm nữa, ta không muốn nhắc lại chuyện này đâu.- Ta chậm rãi nói, không quên bồi thêm một câu cảnh cáo.

     Sắc mặt Vân Vân tái mét. Rõ ràng, cô ta sợ rồi.

- Ta thấy sắc mặt muội không được tốt. Muội nên về nghỉ đi nha. Tiểu Hương, tiễn khách. – Ta chán ghét lên tiếng.

       Khi Vân Vân cùng Hoa My đi rồi, ta thần người suy nghĩ. Ngày đó, khi ta bị hút vào cái lỗ đen kì quái đó, là xuyên không cả thân xác đến đây. Vậy mà lại là nhập hồn. Thế thì thân xác ở thế giới kia của ta đang ở đâu? Trùng hợp hơn, trừ ngoại hình và thân phận thì tên và tuổi của Điệp Điệp này lại vô cớ giống với thân xác ở thế kỉ 21. Sự việc càng lúc càng rối…..

      Đột nhiên, một bàn tay xuất hiên trước mặt ta, khua khua.

- Này, Điệp tỉ.

      Ta như bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ và ngước lên. Trước mặt ta, một khuôn mặt vô cùng Souta với nụ cười tươi rói. ( Souta là cách gọi chỉ những cậu bé có khuôn mặt baby, nét đẹp thuần khiết và ngây thơ.)

- Tỉ nghĩ gì thế? – Vũ Mạn Nam ngồi đối diện ta.

      Tiểu đệ, không cần mang khuôn mặt đó ra dụ dỗ ta đâu. Ta thực sự…. không phải tỉ tỉ của nhóc nha……

- Không có gì – Ta cười.

- Haizz, từ ngày tỉ được ban hôn rồi, đương kim hoàng thượng cứ ở riết luôn Tể Tướng Phủ, ta chẳng được nói chuyện với tỉ tí nào. – Vũ Mạn Nam than thở rồi làm bộ mặt cún con.

        À, lại nói đến tên hoàng đế chết dẫm đó. Sau khi ép hôn ta còn lấy cái lí do đáng nguyền rủa đó ra uy hiếp ta. Sau đó còn hạ lệnh ở lại phủ tể tướng đến ngày cử hành hôn lễ, hôm nào cũng bám lấy ta, phiền muốn chết. Hoàng đế cổ đại, rảnh rỗi thế sao? Xí, rảnh rỗi thì đi chăm chút cho dân cho nước đi.

- Vậy giờ ta với đệ ra ngoài chơi nha.

- Ừm cũng được. – Vũ Mạn Nam ngẫm nghĩ rồi gật đầu cái rụp.

- Oh yeah, đi thôi. – Ta đứng dậy chạy trước. Vũ Mạn Nam lắc nhẹ đầu cười rồi theo sau.

       Bỗng… ta trượt phải vũng nước trên sân và theo đà ngã ra phía sau. Vũng nước chết bằm, dám giăng bẫy ta. Nhắm tịt mắt, ta chuẩn bị cho cái cảm giác…… (Haizz…. Đau lắm…)

       Ớ,….. nhưng sao mặt đất lại vừa ấm vừa êm lại thoảng mùi thơm thế này? Ôi, đất mẹ, chẳng lẽ mẹ mới xịt nước hoa sao? Khẽ mở mắt ra và ngay lập tức…. đập thẳng vào mắt là khuôn mặt đạp như tạc tượng ngập nỗi lo lắng. Hoá ra, khi đại tỉ nhà ta đang chuẩn bị màn tiếp đất bằng mông thì “bé” Souta nhà mình lao vội ra đỡ. Và giờ thì hiện ra một cảnh tượng vô cùng hoa lệ: Điệp tỉ nằm gọn trong lòng Nam ca…….

- Hai người là đang làm gì? – Một giọng nói âm lãnh vang lên.

                                                         Hết chap 4 - Kuroneko(đăng)
 
THÔNG BÁO: Truyện này thuộc bản quyền của Shellry, bạn nào muốn đăng truyện phải liên hệ với bạn ý và thông báo cho bọn mình ( comment bên dưới ). Cảm ơn

Chủ Nhật, 1 tháng 6, 2014

Hoàng hậu lắm chiêu chap 3

Chap 3


       Hoàng cung Ngọc Quốc…..


      Trên ghế ngự, một thân long bào ngồi vắt chéo chân. Âu Dương Thần tay chống cằm nhìn đống tấu chương trước mặt. Chán nản, hắn nhớ tới cảnh đụng độ sáng sớm với nữ nhân đó. Đôi mắt to nghịch ngợm. Khi nàng ăn nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc trộm hắn... Khuôn mặt gian tà dễ thương khi trêu đùa hắn… Nụ cười trong lòng bàn tay khi vờ khóc đáng yêu đến lạ kỳ... ( Tgiả: Ca ca biến thái, biến thái quá ==”)

- Qủa là một nữ nhân thú vị

Hắn bật cười.
…….

Cửa ngự thư phòng bật mở, một thái giám bước vào.

- Bẩm hoàng thượng..

- Có chuyện gì? – Thu lại nụ cười, Âu Dương Thần hỏi. Nếu để đám thái giám bắt gặp mình trong thư phòng cười cười một mình như thằng dở hơi thì thật mất mặt.

- Hoàng Thái Hậu và Thái Hậu cho truyền người đến Ngọc Long Cung.

- Ta biết rồi

    Âu Dương Thần nhíu mày. Có chuyện gì mà cả Hoàng Thái Hậu và Thái Hậu cùng cho truyền vậy?

……

    Ngọc Long Cung….

- Hoàng thượng, ta nghĩ con nên lập Hậu.

       Một thân ảnh áo choàng tím chừng 40 tuổi lên tiếng. Đôi mắt sắc xảo cùng khuôn mặt trang điểm nhẹ. Ở người đó toát lên một khí chất vô cùng trang nhã, một loại khí chất được rèn dũa qua năm tháng. Uy nghiêm mà lãnh đạm, đoan trang mà cao quý.

- Thái Hậu, thần nhi còn nhỏ - Âu Dương Thần trả lời

- Người cũng đã 20, lập Hậu giúp người củng cố thế lực trong triều đình. Hơn nữa, cũng đến lúc người cho ta có cháu bồng bế đi. – Một giọng nói trầm ổn vang lên nhưng không giấu nổi sự thúc giục.

- Hoàng Thái Hậu a, thần nhĩ nghĩ nếu người muốn có cháu thì còn có các phi tử hậu cung mà.

     Hoàng Thái Hậu không hài lòng, quay qua Thái Hậu, giả vờ khóc lóc.

- Ta chỉ muốn có một cháu dâu ngoan hiền thôi mà. Tại sao không được chứ?

      Thái Hậu thấy vậy cũng hùa theo. Bà cụp mắt, ra vẻ thương cảm, ai oán lên tiếng:

- Đúng vậy. thân già rồi rồi mong chờ một cút cũng không như ý nguyện. Uổng công quá….

      Âu Dương Thần cứng miệng…. Hai người này, ngoài mặt thì ra vẻ uy nghiêm mà sao... Đúng là người ta bảo:"Việc tốt khoe ra, xấu xa thì đậy lại." Qủa không sai mà...

- Thôi được rồi, về việc này thần nhi sẽ suy nghĩ.

       Hắn nhắm hờ mắt thở dài, lấp liếm cho qua chuyện. Vừa mở mắt ra, hắn bắt gặp hai ánh mắt sáng rực như muốn kề dao vào cổ hắn. Cẩn thận án mạng… Hắn toát mồ hôi:

- Hai người nhất định có cháu mà. 


      Vừa nghe xong câu đó, Hoàng Thái Hậu cùng Thái Hậu cười cười.

- Hoàng Thái Hậu, người muốn hoàng cung trang hoàng thế nào? – Thái Hậu khúc khích.

- Nha, còn phải chuẩn bị cho hôn lễ nữa

- Thần thiếp nghĩ còn phải chuẩn bị quần áo mới cho hài tử nữa.


..........

        Hoàng Thái Hậu cùng Thái Hậu rôm rả bàn tán, hoàn toàn bỏ rơi đương kim hoàng thượng đang bó gối tự kỉ ở góc phòng… ( Tgiả : [vỗ vai] ta thông cảm cho huynh, ca ca…)

….

     Lê lết cái thân tàn tạ về Đông cung, Âu Dương Thần ngồi phịch xuống ghế. Không phải là hắn không muốn lập Hậu mà là do chưa tìm được người thích hợp. Như nhớ ra điều gì, hắn lên tiếng:

- Kha Dương, chuyện điều tra như thế nào rồi?

       Trước mặt Âu Dương Thần, một thân hắc y tựa cửa sổ. Kha Dương là huynh đệ lâu năm với Âu Dương Thần. Nếu nói là người thân cận của hắn cũng không sai. Ngúc ngoắc mái tóc nâu ngắn cụt lủn rối như tổ quạ, Kha Dương liếc hắn một cái rồi nhếch mép:

- Không phải ngươi hứng thú với nữ nhân đó rồi chứ?

- Có thể chứ.

     Kha Dương cười gian.

- Ta còn tưởng ngươi…..

- Bỏ đi, nữ nhân đó là ai? – Âu Dương Thần xua tay che đi bộ mặt đã bắt đầu đỏ. Hắn chính là ngăn Kha Dương không nói hắn có vấn đề với cái máu ba trấm đó. Lần nào bị Hoàng Thái Hậu với Thái Hậu ép hôn là y như rằng tên đó lại lấy cái lí do đó ra khích bác hắn.

- Vũ Mạn Điệp Điệp – đại tiểu thư của tể tướng Vũ Mạn Giang. Từ nhỏ yếu ớt bệnh tệt. một tháng trước bị hãm hại. Tỉnh lại thì như trở thành một người hoàn toàn khác. Được xưng tụng là Vũ Đại Mĩ Nhân của Ngọc Quốc.

- Vũ Mạn Điệp Điệp – Âu Dương Thần im lặng một lát rồi nở nụ cười khó hiểu.

… 

      Và thế là Điệp tỉ nhà ta bị lôi kéo vào một âm mưu vô cùng đen tối của ca ca hoàng đế biến thái. Mọi chuyện bắt đầu vui rồi….

      Trở lại với đương sự của chúng ta, sau một ngày quậy phá tưng bừng trên phố thì giờ này… Khi mặt trời lên cao quá ngọn đa, nàng vẫn còn yên giấc trên giường bắt bướm hái hoa với mĩ nam trong mộng….

Rầm….

…Cánh cửa oai hùng mở bật ra trước sức đẩy của Tiểu Hương, kèm theo đó là tiếng gào thét:

- Tiểu thư, dậy mau !!!!!!!!!!!!!

     Tiểu Hương khổ sở cố gắng kéo cái chăn ra khỏi người ta. Cái quái gì chứ? Bổn tiểu thư còn muốn ngủ.

- Ư….ưm…… ta chưa dậy đâu….

- Người dậy đi mà tiểu thư, có việc gấp lắm.

- …….

…. Im lặng…..

      Gấp cái nỗi gì chứ? Không liên quan. Xùy xùy.

       Tiểu Hương chống nạnh bất lực nhìn người trên giường vẫn thản nhiên say giấc nồng….

- Tiểu thư à, thiếu gia nói là nếu mà tiểu thư chơi về mệt đến nỗi ngủ đến giờ này thì lần sau sẽ không cho tiểu thư ra ngoài nữa đâu đó.

    Hả? Gì cơ? Không được ra ngoài nữa á? Bỗ não nhanh chóng vẽ ra một viễn cảnh đen tối…..

- Ta dậy rồi.

       Ngay lập tức, ta bật dậy, phóng ra khỏi giường với tốc độ tên lửa. Sau đó, Tiểu Hương vội vội vàng vàng chuẩn bị quần áo, đầu tóc rồi lôi ta đến đải sảnh.

       Ở ngay giữa đải sanh, có hai nam nhân ngồi nói chuyện. Một người mặc long bào từ tốn uống trà, cả người toát lên một khí chất vô cùng oai nghiêm. Mái tóc vàng óng khẽ bay. Thỉnh thoảng lại nở một nụ cười lạnh lẽo. Cách nói chuyện ngạo mạn, tự tin. Ngồi đối diện, một người đàn ông trung niên có khuôn mặt nghiêm nghị góc cạnh, lạnh lùng vô cảm.

       Ta bước đến cửa đại sảnh, không chú ý đến đám người xung quanh, tiến đến chỗ người đàn ông đó chắp tay hành lễ.

- Điệp nhi khấu kiến phụ thân. Chả hay có chuyện gì mà người gọi Điệp nhi đến gấp như vậy?

- Có chỉ ban hôn của con và đương kim hoàng thượng.

      Nói rồi, Vũ Mạn Giang đưa tay sang người đối diện.

      Ta đưa mắt nhìn sang…. Mái tóc đó, đôi mắt đó, cả cái khuôn mặt chết bầm đó… Ơ, nhưng mà Phụ thân vừa nói….. chẳng lẽ đây là…….. Mặt ta tối sầm lại khi nghe 4 chữ chết tiệt : đương kim hoàng thượng….

Âu Dương Thần ngồi thảnh thơi, khóe miệng khẽ nhếch tạo thành nụ cười bỡn cợt….

…. Tức….

…. Tức….

…. Tức….

…. Cười cái con khỉ. Tên cẩu hoàng đế kia, ngươi tưởng bổn tiểu thư dễ khuất phục ngươi vậy hả? Đi đâm đầu vào đậu hũ mà chết đi. Nói cho ngươi biết, cô nãi nãi ta là người của thế kỉ 21 siêu đẳng. Hiểu chưa? Hả? Hả?

- Phụ thân…. Có thể….. Từ hôn được không?

- À…. Chuyện này thì….. – Vũ Mạn Giang bối rối. Một thoáng khó xử hiện lên nét mặt. Nếu như từ hôn, nhất định là đắc tội với hoàng thất. Mà đắc tội thì…. Quả thực khó sống. Hơn thế nữa, đương kim hoàng thượng là người anh minh thần vũ, siêu phàm xuất chúng. Cả Ngọc Quốc này ai cũng mong được làm phi tần, dù chỉ là nhỏ nhoi của người. Nữ nhi của hắn thật tốt số. Ấy vậy mà muốn từ hôn. Hắn tự hỏi đầu nữ nhi của hắn rốt cuộc chứa thứ gì….

- Tể tướng, có thể để ta nói chuyện với hoàng hậu tương lai của ta một chút không? – Âu Dương Thần cố ý nhấn mạnh từ “ hoàng hậu tương lai”, khóe mắt khẽ lóe lên một tia nhìn nguy hiểm.

- Vâng, vậy vi thần xin phép cáo lui.

     Nói xong, Vũ Mạn Giang đứng dậy khoanh tay hành lễ rồi lui ra khỏi đại sảnh.

…..

      Trong đại sảnh bỗng chốc chỉ còn lại ta với hắn. Hắn ngồi chống cằm nhìn ta, nhìn từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, nhìn đến khi bắt gặp cái trừng mắt của ta mới thôi. Cuối cùng, hắn thở dài chán nản, kết luận một câu:

- Ngực nàng…. Quá nhỏ!

      Cái quái gì cơ? Ngực… ngực nhỏ? Chẳng lẽ hoàng đế thời nào cũng biến thái vậy sao? Ôi…. Bảo sao thời phong kiến sụp đổ. Aiz…. Tên nhóc này, hắn mà ở thời hiện đại thì…. Ta không rút dép đập hắn ta không phải là người, thề đấy.

( Tgiả: [giữ chặt Điệp Điệp] Điệp tỉ, bình tĩnh, bớt nóng/ Điệp Điệp: Buông ta ra, đưa ta cái gì sắc sắc nhọn nhọn, ta phải đâm chết tên biến thái này…)

        Cố nín ham muốn giết người vào lòng, ta lên tiếng:

- Thì sao? Đâu liên quan đến ngươi chứ!

- Sao lại không liên quan? Nàng là hoàng hậu tương lai của ta cơ mà.

- Bổn tiểu thư từ hôn !!!!!!!!!!! – Ta đập bàn hét.

- Không được.

- Tại sao?

- Vì nàng phải bán thân trừ nợ. Bữa ăn hôm qua, là nàng trốn. Hay là…. Nàng muốn ta nói với phụ thân nàng là hôm qua đại tiểu thư Tể Tướng Phủ ra ngoài trêu ghẹo nam nhân. Nàng biết đấy, thân là đại tiểu thư cành vàng lá ngọc mà lại….. Chậc, tin này mà đồn ra ngoài thì…….- Hắn nhướn mày, cố ý bỏ lửng câu nói.

       Âu Dương Thần khẽ vén lọn tóc xòa xuống tai ta. Ngón tay thon dài lướt qua mái tóc, vén gọn lên sau tai. Hắn ghé sát, thì thầm…….

- Thì uy danh Tể Tướng Phủ sẽ hoàn toàn sụp đổ. 


     Nói xong, hắn ngồi thẳng dậy, nở nụ cười đắc thắng.

    Uy hiếp….

    Đây chính là uy hiếp.

    Một sự uy hiếp trắng trợn.

      Ta giương mắt nhìn hắn, tức nghẹn không nói lên lời. Tên đó…. Quá mưu mô….. quá nham hiểm…… Hoàng đế cổ đại…. quả là một loài động vật nguy hiểm.

     Và thế là trận đầu ra quân, Âu Dương ca ca đã chiến thắng vô cùng oanh liệt.

      Và Điệp tỉ nhà ta đã chính thức rơi vào hang sói. Ta cầu nguyện cho tỉ. 

                                                                                                         
                                                                                             Hết chap 3 - Kuroneko(đăng) 

THÔNG BÁO: Truyện này thuộc bản quyền của Shellry, bạn nào muốn đăng truyện phải liên hệ với bạn ý và thông báo cho bọn mình ( comment bên dưới ). Cảm ơn

Hoàng hậu lắm chiêu chap 2

 
Chap 2

         Thật chán a~. Ngày nào cũng như ngày nào. Ta sắp không chịu nổi rồi. Trời ơi, mạng của ta, TV của ta, điện thoại của ta,…………... Đến thời cổ đại này, ta như bị cấm cung. Ta chống cằm, thở dài. Thiên a, ông để ta xuyên không thì cũng phải vứt cho ta cái Laptop hay cái máy tính bảng dùng năng lượng mặt trời có lắp sẵn wifi có kết nối với hiện tại chứ? Thật keo kiệt, vạn phần keo kiệt a. À, hay là.. dụ dỗ Vũ Mạn Nam? Ta cười gian, mặt đảm bảo giống hồ li ngàn năm.

         Đừng có nhìn ta bằng ánh mắt đó. Sao? Cái gì mà đầu độc con nít sao? Vớ vẩn nào, đại tỉ đây ai thèm làm thế. Chỉ là… dụ dỗ một chút thôi mà. Xuy xuy, đừng có quan trọng hóa vấn đề như thế.

         Một chút sau, Vũ Mạn Nam đẩy cửa bước vào.

- Tỉ Tỉ, ta mang cho tỉ cái này nè

        Vũ Mạn Nam tươi cười, hoàn toàn không biết mình sắp bị kéo vào một âm mưu lừa đảo =] . Cậu nhóc chìa ra một miếng ngọc bội màu lam trong suốt. Nhìn qua cũng biết chắc đồ quý.

- Đẹp quá, cảm ơn đệ nha

- Không có gì. Tỉ thích không?

- Ta rất thích. Nhưng mà…… Tiểu Nam………

- Sao thế?

- Ta muốn ra ngoài chơi – Ta chưng ra bộ mặt cún con, dễ thương vô đối. Đôi mắt giương lên long lanh khiến người ta muốn cưng nựng

- Không được đâu, tỉ là đại tiểu thư, sao ra ngoài được. – Vũ Mạn Nam khó xử. Đại tỷ của hắn là thiên kim cành vàng lá ngọc. Thậm chí còn chưa thành thân. Sao có thể ra ngoài một cách tùy tiện được.

- Đi mà, cho ta đi đi. Nhất định không xảy ra chuyện gì đâu. Nha~~~~~~~~~ - Ta cố nằn nỉ mè nheo. A, nếu còn ở trong phòng nữa thì ta sẽ mốc lên mất.

- Aizz…. Tỉ có thể đi, nhưng phải cẩn thận, không được gây chuyện.

         Cuối cùng Vũ Mạn Nam đành giơ cờ trắng đầu hàng vị đại ỷ của mình. Nhăn mặt đồng ý. Nhìn mặt cậu lúc này làm người ta có cảm tưởng như cậu vừa nuốt một con cóc sống vậy.

- Thật hả? cảm ơn đệ nha – Ta nhảy cẫng lên ôm lấy Mạn Nam

- Được rồi, giờ thì bỏ ta ra được chưa? – Mạn Nam đỏ mặt, hai má rần lên thành hai mảng đỏ ửng nhìn như quả cà chua.

       Ách, nam nhân cổ đại thật ngây thơ nha, mới ôm có chút xíu thôi mà…. ( Ngây thơ? Để xem ck tương lai của tỉ thế nào!)

          Cuối cùng cũng được ra ngoài. Ta kéo Tiểu Hương đi hết gian hàng này đến gian hàng khác. Nga, xem ra chợ cổ đại cũng k khác chợ hiện đại là mấy. Mấy bà bán cá réo gọi nhau í ới. Các chủ hàng buôn thì mời khách dẻo miệng phải gọi là. Cả chợ rực rỡ không khí nhộn nhịp ồn ào.

- Tiểu Hương, lại chỗ kia đi

        Ta quay lại cười, túm tay Tiểu Hương kéo đi. Đang te te tởn tởn thì ta đụng trúng một bức tường thịt trước mặt.

      Oạch….. ta oai hùng đáp bàn tọa xuống mặt đường. Đau a . Tiểu Hương vội chạy lại đỡ ta dậy

- Tiểu Thư, người không sao chứ?

- Nha, tên nào bất lịch sự đi mà không nhìn vậy hả? – Ta bực tức quát. Cmn, sao ta xui xẻo vậy chứ? Tiểu tử, hôm nay ta không xử ngươi không được mà.

- Là cô đi đứng không cần thận còn nói ai.

        Một giọng nam bực bội vang lên. Ta nhìn. Mái tóc vàng óng, đôi mắt hổ phách sáng tinh anh. Sống mũi cao thẳng. Đôi môi mỏng quyến rũ. Hàng lông mày khẽ nhíu lại cũng rất nam tính ( tỉ biến thái _ ___ ) . Qủa là….. một vẻ đẹp vô cùng yêu nghiệt. Tên này mà ở hiện đại chắc được săn đón dữ lắm. A, nhưng giờ không phải lúc ngắm zai. Ta xua đi đàn chim hóa sắc đang bay vòng vòng trên đầu, lấy lại bình tĩnh.

- Anh không có mắt à? Đi đụng trúng người khác còn không xin lỗi nữa. Có biết lịch sự là gì không hả?

      Ta bức xúc tuôn 1 tràng.

- Tiểu thư, người là tiểu thư đài các nha – Tiểu Hương khẽ nhắc

     Xí, tiểu thư cái con khỉ gì chứ? Bây giờ cái đó không quan trọng. Không quan trọng.

- Con mắt nào của cô nương nhìn ra ta không có mắt vậy ? – Tên nam nhân trước mặt nhíu mày.

      Ách, bật lại được sao? Mà nhà ngươi không biết nhường con gái hả? Đồ đáng chết. -_-

- Công tử, người………. hộc………. có chuyện gì vậy?

        Một tên có vẻ là người của tên kia chạy lại thở không ra hơi hỏi, trên mặt hắn còn lấm tấm mấy giọt mồ hôi to bằng hạt đậu.

         Lôi cả người đến? Nhà ngươi có phải là nam nhân không hả? -_- Ầy, thôi được rồi, ta không muốn bị cấm cung nữa đâu, không gây chuyện nữa…. Ta xua tay:

- Không có gì đâu. Thôi, ta có việc đi trước đây.

        Nói rồi ta kéo tay Tiểu Hương đi. Nhưng đáng tiếc đi bị 1 bàn tay của ai đó kéo lại:

- Cô nương, lúc nãy cô muốn ta xin lỗi cô mà

- Không cần nữa. Nữ nhân không cầu nệ tiểu tiết – Ta cười khan. Thiếu gia à, cho tôi đi đi. Tôi hứa sẽ không gây chuyện với ngài nữa đâu. Thực sự tôi hối hận lắm rồi. Làm ơn đi mà….

- Sao lại không cần được chứ. Vậy thì có lỗi lắm – Hắn bóp cằm ra vẻ suy nghĩ rồi lôi tuột ta vào quán ăn ven đường……….

……………..

        Trên bàn ăn bày đẩy đủ các loại đồ ăn nhưng….. ta thật không tiêu hóa nổi khi có người nhìn chằm chằm như này và nhất là đó lại là một mĩ nam.

      Bạn thân yêu, đừng trách ta quá nhát gan, là tại đây là mĩ nam thôi.

       Bạn thân yêu, bạn tưởng tượng ra bạn như một con gà bị vỗ béo rồi bị trai đẹp đem ra soi để chọn như chọn hai miếng lòng lợn thì bạn có thoải mái nổi không cơ chứ?

    Ta khóc không ra nước mắt. Má ơi, có khi nào con cũng trở thành con gà tội nghiệp kia không vậy?

      Aizz…. Cơ mà trước mặt ta đang tồn tại một mĩ nam nha. Giống như từ trên trời rơi xuống một cốc kem vậy. Không ăn, thực phĩ a. Vì vậy, mĩ nam này không đem ra tận dụng thì thật lãng phí tài nguyên thiên nhiên quá đi,

    Ta cười thầm, đặt đũa xuống và….

- Công tử tên gì thế? – Ta nở nụ cười đảm bảo sát trai.

    Đúng như dự đoán, hắn đơ ra 5 giây.

- À, ta tên Âu Dương Thần

- Ồ, vậy tại sao cứ nhìn ta ăn mãi vậy? Công tử đói sao?

- Không, là…… ta đang nghĩ xem cô làm sao trả tiền hết chỗ đồ ăn đó.

- Ách, không phải là công tử trả tiền sao? – Ta tròn mắt…. Tên mắc dịch này, ta nghĩ là hắn trả nên lỡ…. ăn “hơi” nhiều rồi. Giờ lại bảo ta trả, đùa ta sao?

- Ta lấy đâu ra nhiều tiền thế chứ? – Hắn nhún vai, ra chiều lãng tử. Cái bản mặt ung dung đó khiến ta chỉ muốn rút dép ra mà đập cho kì vụn mới thôi – Và… mặt cô nương còn dính cơm kìa. – Hắn nín cười chỉ chỉ.

     Dính cơm? Ta đưa tay lên miệng…. Đúng là…. Ặc, không có.

     Ta liếc mắt qua cái tên đang nhịn cười đến mức gần như sắp nội thương. Mụ nội nhà hắn, dám trêu đùa ta. Nói cho ngươi biết, ngươi tưởng bổn tiểu thư ta dễ chọc hả?

Hắn cố nhịn, nói:

- Cô nương ăn xông rồi sao? Vậy tiền cơm….

- Ây da, công tử à, một là anh trả tiền, không thì đừng trách ta. Hai là…. Vẫn là anh trả.

- Cô định làm gì? – Hắn cười cười nhìn ta, vẻ mặt khó hiểu. Trên mắt rõ ràng chỉ thiếu nước viết lên:" Ông đây thách cô, xem cô làm được gì?"

   Ta nhếch môi cười, bắt đầu diễn thôi…. Aizz nha , đừng trách ta, tuyệt đối đừng trách ta, là tại hắn. Hắn có thể chọc tức ai, chứ không phải ta. Nếu là ta, coi như hắn bất hạnh. Muahaha. Vậy nên, hắn gặp cảnh tượng nào đó thì là do ra ngoài không xem ngày mà thôi.


Ta gục mặt vào lòng bàn tay, bù lu khóc.

- Hức, tại sao lại bỏ rơi ta? Ta có gì thua kém nữ nhân đó? – Ta nỉ non như thiếu phụ bị chồng ruồng bỏ - Là chàng, là chàng phụ tình ta đi theo ả đó hay là tại ta không xứng với chàng?.... Hức… Tại sao? Ta đối xử tốt với chàng như thế…. Trao cả thân này cho chàng, nào có toan tính gì….. Hức…. cớ sao chàng nỡ lòng làm thế?

     Ta ngẩng mặt lên, đôi mắt đẹp đẽ đã trào ra hai dòng lệ nóng hổi trong suốt từ lúc nào. Vũ khí lợi hại nhất của nữ nhân là gì? Là nước mắt, nhất là nước mắt mỹ nhân. Mà cái thân xác mới này, cũng quá đẹp đi. Vậy nên, có vũ khí bí mật phải tận dụng triệt để.

     Hắn hóa đá. Hoàn toàn hóa đá, mồm há hốc đến mức có thể nhét nguyên quả trứng ngỗng vào. Đôi mắt mở to như không tin chuyện gì đang diễn ra. Ấy, ta đã nói là đừng trách ta rồi mà. Điệp Điệp à, ta chỉ không muốn thành phá gia chi tử thôi…

     Xung quanh bắt đầu rộ lên những lời bàn tán…

- Cô nương kia xinh đẹp quá.

- Ừ, người tốt vốn chịu khổ mà.

- Ôi, tội nghiệp quá.

- Tên kia liệu còn có lương tâm không vậy?

- Đúng vậy, thật ngu ngốc mà.

- Cô nương về bên ta, ta nhất định không để cô chịu ủy khuất.

- Nhìn mặt tên kia kìa. Thật không đáng tin mà.

- ….

…..

     Khuôn mặt trong lòng bàn tay khẽ cười nhưng bên ngoài vẫn vờ khóc lóc. Nước mắt vẫn tuôn ra không kìm lại được như nước lũ vỡ bờ. Để tăng phần chân thực, thỉnh thoảng ta còn nấc lên vài tiếng khe khẽ, lại thỉnh thoảng nỉ non vài tiếng vô cùng bi thương.

       Tiểu Hương bên cạnh ta cũng hoảng cả lên. Nha đầu đó luống cuống đến run cả tay, mắt như cũng chực trào nước đến nơi.

Thế nhưng, có ai biết đâu, trong lòng ta đang vang vọng câu nói:

     Oahaha. Mấy người thấy chưa? Hollywood mà không mời ta về diễn là một tổn thất lớn, cực kì lớn.

….


     Được một lúc, ta đứng bật lên, mắt nhòa lệ. Ta phất tay áo làm một động tác đầy tính biểu cảm mang trong đó ủy khuất nhưng vẫn đầy duyên dáng thục nữ:

- Thôi được rồi, ta biết là ta không xứng với chàng…. Mong chàng và người hạnh phúc

Nói xong, ta vụt chạy đi, bỏ theo ngàn vạn tiếng xì xào sau lưng.

Tiểu Hương cũng chạy theo:

- Tiểu thư, tiểu thư, người sao vậy?

Chạy được một lúc, đến chỗ vắng người, ta quay lại, nhe răng cười, giơ tay chữ V. Hê hê, kế hoạch bùng tiền toàn thắng.

- Ta không sao cả, về phủ thôi.

…..


Về phần ai đó, sau khi hóa đá vì màn kịch của nàng thì dần bình tĩnh. Âu Dương Thần nói với người bên cạnh, trên môi nở nụ cười đầy hứng thú:

- Kha Dương, điều tra về nữ nhân đó cho ta.


                                                                                                     Hết chap  2 - Kuroneko(đăng)

 THÔNG BÁO: Truyện này thuộc bản quyền của Shellry, bạn nào muốn đăng truyện phải liên hệ với bạn ý và thông báo cho bọn mình ( comment bên dưới ). Cảm ơn

Hoàng hậu lắm chiêu chap 1


Tên: Hoàng hậu lắm chiêu Tác giả: Shellry 
Tình trạng: going-on 
Thể loại: xuyên không , sủng, hài

Văn án: 

__ Nàng, một mĩ nữ 17 tuổi xuyên không từ thời hiện đại đến đây, mà đây là đâu??? Tính cách ham vui, lại thất thường như thế . Xuyên không? Chuyện nhỏ. Trở thành hoàng hậu mới là chuyện lớn. Hu hu, không những thế lại rơi vào tay một tên hoàng đế siêu biến thái. Thiên a, con phải làm sao? Thế nhưng nhất định không được khuất phục. Muốn xử lí một tên mặt dày là phải mặt dày hơn hắn. Cơ mà có thể phản công không?
__ Hắn đường đường là hoàng đế Ngọc Quốc. Cư nhiên lại bị nữ nhân kia trêu ghẹo. Thể thống cống rãnh nào còn tồn tại dây? Được lắm, Điệp nhi, nàng đã muốn chơi như thế, bổn vương đây sẽ bỏ thời gian công sức chơi với nàng đến cùng. Sau đó thì ngoan ngoãn bán nốt cái mạng nàng cho ta đi.



Chap 1
        Nắng, nắng, đã nắng lại còn nóng a. Lão thiên gia kia, ông rốt cuộc là rảnh rỗi nên bày trò như thế này hả? Ta uể oải cảm thán. Đứng chờ xe buýt trong cái thời tiết này, đúng là giết người mà. Ta muốn ăn kem. Bước vào cửa hàng, ta mua một cây kem vani và bắt đầu xử lí. Vị ngọt của que kem chạm vào đầu lưỡi. Mát lạnh như đang kích thích xúc giác nơi đầu lưỡi. Sự ngọt ngào trào dâng trong miệng. Kem a kem ta yêu ngươi.

          Đột nhiên, trước mặt ta xuất hiện một cái lỗ đen kì dị. Quái lạ, có mây đen mọc dưới đất sao? Ta tò mò đi tới, đưa tay chạm vào. Nha, có khi nào bị giật không nhỉ? Nhưng mà….ta…. bị hút vào rồi….

………..Một chiếc là vàng bay qua, tiễn đưa một số phận…..



       Tỉnh lại, ta thấy ta đang nằm trên một chiếc giường lớn. Xung quanh trang hoàng khá đẹp nhưng mang phong cách cổ xưa. Rèm giường bàng lụa, đẹp nha. Nhìn quanh, ta cố nhớ lại mọi chuyện vừa diễn ra. Đầu óc quay cuồng. Nhắm mắt, mở mắt. Rồi lại nhắm mắt. Mở mắt. Vẫn cái cảnh đó không dịch chuyển một li. 

Cái cảnh tượng này…..

Chẳng lẽ đang quay phim sao?

A ha, chắc thấy ta đẹp quá nên lôi về làm diễn viên đây mà. Ta quả là siêu sao mà.

Cạch…

        Cửa mở ra. Một cô bé chừng 15, 16 tuổi đẩy cửa bước vào. Cô bé đó mặc bộ đồ nha hoàn thời xưa, tóc búi hai bên, ở phía sau tóc thả xõa.

- Tiểu thư, người tỉnh rồi – Vẻ mừng rỡ hiện lên trên nét mặt non nớt.

- Khoan, cho ta gặp đạo diễn – Ta ra hiệu ngừng nói, mặt nghiêm túc hết mức có thể.

       Cô bé ngơ ngác nhìn ta, hoàn toàn chính là không hiểu gì.

- Ý tiểu thư.. đạo diễn là sao?

    Không có đạo diễn? Thế là thế quái nào?

- Vậy đây là đâu? – Ta nheo mắt hỏi lại – Và em là ai?

- Tiểu thư, người làm sao vậy? – Cô bé kia lo lắng hỏi- Người không nhớ gì sao? Em là Tiểu Hương, nha hoàn của người mà…

What? Gì cơ? Nha hoàn? Ở cái thế kỉ 21 này lấy đâu ra nha hoàn vậy trời? Nha hoàn… đồ đạc cổ…  

       Ùng…. Lẽ nào đây là xuyên không trong truyền thuyết sao? Oh no no, ta còn bao nhiêu việc chưa làm. Bao nhiêu kem chưa ăn. Bao nhiêu mĩ nam chưa ngắm. Không được. Ta còn phải cống hiến hết mình cho sự nghiệp xây dựng đất nước nữa. Không thể xuyên không lãng xẹt thế được. Hu hu, thế kỉ 21 mà thiếu ta thì sẽ như thế nào đây? Nhỡ như Trái đất thế kỉ 21 bị zombie hay người ngoài hành tinh đánh chiếm mà không có ta chỉ huy thì làm sao? Làm sao bây giờ? Mẹ ơi, con muốn về….

- Này, xin lỗi, thực ra ta bị mất trí nhớ, em có thể nói cho ta biết ta là ai và mọi chuyện trước đây không?- Ta gãi đầu, bịa ra 1 lí do củ chuối nhất.

- Tiểu thư, người thực sự mất trí nhớ?

- Ừa. - Ta lúng túng. Mất mặt quá. Lại đi nói dối con nhà người ta thế này. Mẹ ta mà biết sẽ đánh nát mông ta mất thôi. Nha, ta là một đứa con gái ngoan ngoãn mà.

      Tiểu Hương đột ngột lao vào người ta, gào khóc:

- Oaoaoaoaoaoaoa... Nhị tiểu thư và tam tiểu thư thật ác độc quá, hại tiểu thư ra như vậy...oaoaoaoaoao...

Nhị tiểu thư? Tam tiểu thư? Ai? = =

- Ngoan nào, ngoan nào. Nói ta nghe. Có chuyện gì thế?

        Ta vỗ đầu Tiểu Hương dỗ dành như dỗ con nít. Aizz.... dù sao cũng phải biết rõ mọi chuyện đã...
Như lời kể, ta mang danh Vũ Mạn Điệp Điệp, là đại tiểu thư của tể tướng Ngọc Quốc. Thân thể từ nhỏ yếu ớt nên thường bị 2 muội muội là Vân Vân và Hoa My bắt nạt. Con bà nó chứ, dám bắt nạt tỉ tỉ mình thế đấy. Hai con muội muội đáng chết. Băm nó đi, chém nó đi. À, may mắn làm sao, lão Thiên còn thương ta, cho ta 1 tiểu đệ là Vũ Mạn Nam yêu chiều ta hết mực, thường bảo vệ ta khỏi 2 con quỷ cái đó. Một hai ngày trước, ta bị Vân Vân đẩy xuống hồ nước, tỉnh lại mất trí nhớ. Được rồi, ta biết là cái tình huống này... nó cũng quá là cẩu huyết đi. Đây là gato, là ghen ăn tức ở ấy ạ. Ầy ầy, cũng không thể ngờ được, ta còn tưởng nữ nhân cổ đại nhu mì yếu đuối, hiền dịu, thục nữ lắm cơ.

        Nghe xong toàn bộ câu chuyện, ta cảm thấy cảm thương thay cho chủ nhân thân xác này. Điệp Điệp à, sao cô có thể chịu ủy khuất như thế chứ? Haizz, cô có đi đâu cứ đi đi, ta khi đã mượn xác cô rồi thì nhất định sống tốt a... 1p mặc niệm....
    .
    Hết 1p....

- Tiểu Hương, đưa ta gương.

- Dạ

          Tiểu Hương mang đến 1 chiếc gương đồng. Nhìn vào gương, ta thực sự... sốc suýt chết. Trong gương hiện lên 1 mĩ nhân với khuôn mặt nhỏ nhắn. Đôi mắt to, lông mi dài cong vút. Chẳng lẽ thời này đã có lông mi giả sao? A nha, đáng ghen tị hơn là tại sao làn da trắng mịn này lại như không có chút khuyết điểm nào thế này chứ? ..... Cánh mũi nhỏ cùng đôi môi như hoa anh đào... đẹp không tả nổi. Tuy có chút xanh xao mỏng manh nhưng lại khiến người ta không tự chủ muốn đem vào lòng mà bảo vệ.

       Tĩnh thần lại, ta đứng dậy bước ra khỏi giường. Choáng. Ta ngã khuỵnh xuống. Chết tiệt. Tại sao bà đây lại thành ra một con bé tiểu thư đến đứng cũng không vững thế này chứ? A a a… ai đó, đâm cho tôi một cái cho tôi chết ngay đi. Tiểu Hương vội chạy lại.

- Tiểu thư, người còn yếu.

- Tiểu Hương... Ta muốn ra ngoài.

- Nhưng tiểu thư, người cần dưỡng sức.

- Ta..... – TMD, bà đây không cần dưỡng sức.

      Một nam nhân đẩy cửa bước vào, vẻ mặt vui mừng ôm chầm lấy ta.

- Tỉ tỉ, người tỉnh rồi.

     Gọi ta là tỉ tỉ, vậy đây là Vũ Mạn Nam sao?

- Lần này 2 muội ấy thật quá đáng. – Khuôn mặt dễ thương trước mặt xụ xuống giận dỗi.

        Ta nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt. Mĩ nam nha. Hắc hắc, tiểu đệ này mà giả nữ chỉ đẹp hơn chứ không có kém. Mái tóc dài dùng trâm ngọc búi gọn. Ánh mắt sâu thẳm hút hồn người. Và nhất là....... khuôn mặt baby chết người, nhìn mà chỉ hận không thể kéo đến mà cắn một cái.

- Ta sẽ không bị bắt nạt nữa đâu - Ta cười cười, bình thản trả lời.

..............

         Một tuần trôi qua, ta dần thích nghi với cuộc sống ở đây. Thân thể này cũng được ta bồi bổ nên có vẻ đã khá hơn rồi. Ngày ngày, Mạn Nam đến nói chuyện với ta làm ta cũng dần bớt ý nghĩ muốn trở về. Chợt nhận ra cổ đại là một thị trường rộng mở đầy rẫy trai đẹp.

       Một buổi sáng, khi mặt trời lên cao chót vót, ta vươn mình tỉnh dậy.

       Bước xuống giường, ta túm gọn tóc và làm vệ sinh cá nhân. Tiểu Hương bước vào phòng giúp ta chải tóc và chuẩn bị trang phục.

- Tiểu thư, tóc người thật đẹp nha

         Ta cười. Thân xác này đúng là có mái tóc đẹp thật. Dài thật dài mà rất mượt. đen óng. Sau khi chải tóc xong, Tiểu Hương búi phần nhỏ tóc lên, dùng trâm hoa cài lên, phần còn lại xõa xuống. Mái hất chéo để lộ khuôn mặt xinh xắn. Ta khoác lên người cái áo mỏng rồi đưa ra vường. Mùi hương mẫu đơn hòa cùng mùi cỏ dại sáng sớm thật dễ chịu. Ta đứa ta vuốt ve 1 bông mẫu đơn....

- Tỉ tỉ, sáng sớm lại gặp tỉ ở đây. Thật trùng hợp.

Một giọng nói chanh chua vang lên...

        Ta quay lại. Trước mặt ta, 2 nữ nhân 1 tóc dài 1 tóc ngắn đang đứng chống nạnh, nở nụ cười khinh khỉnh. Đôi mắt lóe lên tia xảo quyệt. Xem nào, mặt mũi cũng xinh mà sao đánh đá thế nhỉ? Đáng tiếc cho cái bản mặt này.

- Ồ, ra là 2 muội à? Chào buổi sáng

       Ta lên tiếng chào hỏi. Vân Vân bước đến, giả bộ tử tế.

- Tỉ tỉ, dạo này tỉ có vẻ khỏe mạnh nhỉ?

    Vớ vẩn, chị mày đương nhiên mạnh khỏe.

- Tỉ có cần chúng muội đến thăm tỉ mỗi ngày không?

        Ta đây chưa muốn chết sớm. Ta cố nén lại cái cảm giác da gà gai ốc nổi lên hàng loạt. Ngụy quân tử. Ta cười đáp lại.

- Đâu dám phiền tới 2 muội. 2 người cứ cố chăm sóc bản thân mình cho tốt rồi hãy đến thăm ta sau nha

- Hừ, muội nghĩ tỉ mới là người cần chăm sóc đấy – Vân Vân nói rồi đi đến giật tóc ta – Tóc tỉ đẹp quá, dưỡng thế nào vậy?

         Đau. Con bà nó, tưởng ta là Điệp Điệp trước kia sao? Nhầm to. Cực kì to. Ta thuận tay tát Vân Vân 1 cái. Ả ngã xuống, ta ôm cái má bị tát đỏ lừ, mắt trợn lên như không tin những gì vừa diễn ra…. Hứ, ánh mắt đó là sao? Nghĩ sao mà ta dễ chịu ủy khuất thế?

- Con Tiện tì, mày dám tát tao!!!!!!

- Tiện tì? Xưng hô với đại tỉ của ngươi như thế, thật không phải phép nha – Ta lạnh giọng, đưa cái quạt trên tay cụp vào, khẽ nâng mặt Vân Vân lên…

Chát……

Chát……

Chát……

Chát……

     Vân Vân bị tát tới tối tăm mặt mũi.

- Thật đau tay a~. Nhưng xấc xược thế, ta nghĩ cần phải dạy dỗ. – Ta nhếch môi cười.

       Hoa My đứng bên cạnh, mặt tái mét nhưng vẫn cố cứng giọng:

- Ta sẽ mách phụ thân tỉ bắt nạt chúng ta.

- Mách à? Muội thân yêu, muội cứ mách đi. Xem xem tội đả thương ta mười mấy năm qua tội nào lớn hơn.

      Uy hiếp ta? Chưa có cửa.

Vân Vân cố gượng dậy

- Ngươi không phải Điệp Điệp. Ngươi là ai?

- Ta chính là Điệp Điệp. Chỉ là ta đã khác trước kia thôi. Nên nhớ kĩ, từ nay, bất kì ai, đụng đến ta, ta sẽ không – để- yên.

Ta cười híp mắt. Nhưng ai cũng biết dưới bộ mặt đó là thập phần uy hiếp cùng răn đe.

Nói xong, ta cùng Tiểu Hương quay người bước đi. Hoa viên này, mới sớm đã bị 2 con quỷ cái kia làm bẩn rồi.

                                                                                                     Hết chap 1 - Kuroneko (đăng) 
                       
        THÔNG BÁO: Truyện này thuộc bản quyền của Shellry, bạn nào muốn đăng truyện phải liên hệ với bạn ý và thông báo cho bọn mình ( comment bên dưới ). Cảm ơn